Teq's Blog

Một buổi chiều cho đêm nay

with 6 comments

Mấy bữa nay bị hút vào nhạc cổ điển, sau một hồi nghe nhạc nhẹ riết rồi bị nhàm tai, thiếu muối. Lên mạng đao được một lossless cái CD bộ ba sonata của Beeth do anh Bruno Gelber chơi, mạnh mẽ khác thường. Google thì biết là Gelber khi nhỏ bị bệnh, nằm trên giường mà tập piano. Lớn lên chắc do ảnh hưởng của bệnh tật mà hắn trở nên béo bệu và đi lại khá dặt dẹo, xem clip thấy hắn lết tới cây piano rất khổ. Nhưng hắn ngồi vào rồi thì biết tay hắn.

CD này Gelber chơi bộ ba Pathetique – Moonlight – Appassionata, chơi đều tuyệt hay, đặc biệt là Pathetique.

Tối nay nghe đi nghe lại mãi Pathetique do tay đàn đầy thể lực của Gelber chơi, hoành tráng lòi cả tai.

***

Một buổi chiều

Long tiến đến giá đĩa. Giá đĩa của anh chiếm hai ô lớn của cái giá sách, còn giá sách thì chiếm trọn một bức tường. Anh lấy ra CD bộ ba Beethoven Sonata do Bruno Gelber thể hiện. Long bây giờ rất nhiều thời gian, anh nghe nhạc theo chủ đề, mỗi chủ đề có thể kéo dài vài ngày cho tới cả tuần. Anh nghe theo tác giả, theo hãng đĩa nhạc, theo người thể hiện. Mấy bữa nay anh nghe tay béo Bruno Gelber. Anh bỏ CD vào đầu đĩa, chưa bấm play vội, cầm theo cái điều khiển từ xa, rồi ra ngồi ở cái phản vuông của anh, một cái phản gỗ vuông chằn chặn mỗi chiều hai mét, đặt ngay ngắn ở khoảng giữa cửa ra vào và dàn âm thanh của anh. Ngồi trên cái phản này, anh sẽ quay lưng lại với dàn âm thanh, để nhạc đến với tai anh từ phía sau và ánh sáng mặt trời thì ở phía trước.

Long ngồi xuống phản, anh rót ra một chén trà, châm một điếu thuốc và ngồi xếp bằng, lưng thẳng, mắt anh nhìn ra khoảng sân trước nhà nơi ánh nắng xuyên qua tán cây đang nhảy múa. Anh cầm cái điều khiển từ xa lên, quay lại bấm play. Chương một của bản Pathetique bắt đầu bằng một hợp âm đĩnh đạc. Gelber bắt đầu bản Pathetique một cách hết sức tự tin như thể cách mà hắn chơi là cách duy nhất đáng phải thế. Anh thấy Thu ngừng đọc sách, ngẩng lên nhìn anh. Cô đang ngồi nghiêng người, một chân co trên ghế một chân buông thõng, mái tóc dài uốn quăn phủ lên gần hết cánh tay cầm sách. Anh cười nhẹ nhàng, cô cười đáp lại, rồi anh quay mặt về phía khoảng sân.

Thu luôn đến đây vào trưa ngày thứ bảy, cô thường cứ tự mở cổng vào khi anh còn đang ngủ trưa và thường sẽ ở lại đến hết chiều để đọc những cuốn sách trên giá sách của anh, cùng những bản nhạc mà anh nghe.

Trưa nay Long mơ một giấc mơ lạ lùng. Anh thấy mình bước vào một phòng họp rộng, anh thấy mình đang ở trong một buổi phỏng vấn xin việc. Anh ngồi xuống chiếc ghế, đối diện với hội đồng tuyển dụng. Anh đặt hai tay lên bàn và nhìn họ. Họ là, là, là,… tổng cộng có bẩy người đàn bà. Một người là mối tình đầu của anh, hai người đã từng là vợ anh, bốn người từng là người tình của anh. Họ không bảo anh tự giới thiệu bản thân mình. Họ đặt những câu hỏi. Tại sao khi đó anh yêu em? Anh chưa bao giờ thực sự yêu em có phải không? Tại sao anh lại phản bội em? Đêm đó khi mình làm tình lần đầu tiên với nhau bên bờ cát, thực ra anh chưa hề yêu thậm chí không hề thèm muốn em – chính em – có phải không?… Long cố gắng trả lời rõ ràng từng câu hỏi một. Anh tập trung để khi nói là phải đi vào vấn đề ngay, không có những mệnh đề kéo dài thời gian kiểu như “tôi nghĩ rằng”, “tôi không chắc chắn lắm nhưng”… Sau mỗi câu trả lời thì người hỏi lại ghi điều gì đó vào cuốn sổ tay. Cuối cùng họ dừng lại, một người nói cảm ơn anh vì đã đến phỏng vấn. Anh cảm thấy hơi hoang mang.

Rồi Long bước ra khỏi căn phòng. Tay bảo vệ đầu cua gần trọc chào anh, rồi yêu cầu anh sang một phòng khác, anh không ngạc nhiên khi Quyên cũng đi theo. Anh bước vào phòng, ngồi xuống đúng cái chỗ mà anh thấy mình phải ngồi, bên cạnh bốn người đàn ông có người trẻ hơn anh có người già hơn anh. Quyên bước vào phòng sau anh, cô ấy ngồi vào vị trí người được phỏng vấn. Một người đàn ông đặt câu hỏi trước anh. Đến lượt mình, anh nhớ Quyên đã từng vô cùng quyến rũ đối với anh thế nào, rồi anh hỏi Quyên là em còn nhớ anh không. Quyên trả lời rằng cô ấy không chắc là đã nhớ anh suốt những năm qua.

Anh còn đi mấy phòng nữa ở vị trí phỏng vấn. Rồi tay bảo vệ đầu cua tiễn anh ra cửa. Anh thấy hơi hoang mang. Rồi khi thấy mình đã ra khỏi giấc mơ, anh với tay lấy cuốn sổ nhỏ vẫn để ở đầu giường, cuốn sổ gài sẵn một cây bút, anh ghi vài chữ vào đó để ghi nhớ lại giấc mơ này, anh viết, trưa nay những người đàn bà lại hỏi anh có yêu em không. Rồi anh trở dậy và lựa đĩa nhạc để nghe. Thu đã ngồi ở phòng ngoài từ bao giờ và anh thấy cô đang đọc cuốn sách mỏng mà anh đang đọc dở.

Long đã ở căn nhà này được mấy năm. Ngôi nhà nằm ở một khu ngoại ô, nằm ở rìa của khu ngoại ô đó, bên mé sông. Nhà chỉ có một tầng, nếu không kể gian phụ bếp núc thì chỉ có hai phòng, một phòng ngủ của Phong và một phòng khách nhỏ nơi anh kê giá sách, dàn âm thanh và chiếc phản. Đến bữa có người đến nấu cơm cho anh, sau đó rửa bát và đi về.

Dạo này thường có Thu đến vào trưa thứ bảy. Cô thường tự mở cổng vào và không khuấy động giấc ngủ trưa của anh. Cô thường lựa một cuốn sách nào đó, mà thường là cuốn mà anh đang đọc dở, để ngồi đọc chờ anh ngủ dậy, chờ anh nghe nhạc và nói chuyện với anh một chút khi chiều đến, rồi cô ra về. Những câu chuyện mà cô nói thường là về tình yêu, cô thường tỉ tê kể chuyện của mình và hỏi anh nghĩ sao. Anh thường bảo anh không biết và nếu Thu muốn có câu trả lời thì nên đọc một cuốn sách này này, rồi anh không quên dặn là đọc thì đọc thế thôi chứ đừng tin, bởi kẻ viết ra cuốn sách ấy chỉ biết tới thế giới của chính hắn mà thôi. Đọc một cuốn sách là để nghĩ về chuyện khác, anh thường bảo Thu vậy. Thu còn quá trẻ, gần như là một đứa bé, vẫn còn tìm kiếm nhiều điều trong những cuốn sách và những câu chuyện kể.

Anh đã hút hết hai điếu thuốc, cách quãng nhau lâu lâu, và uống hết ấm trà. Thu bỏ sách, lấy phích nước tra thêm vào  ấm trà cho anh, rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh thích mùi hương của Thu nhưng dĩ nhiên không bao giờ nói cho cô biết.

Rồi Thu bảo anh:

– Ông ơi, cháu muốn hỏi ông một chuyện.

– Ừ, chuyện gì?

– Cuốn sách mà cháu đang đọc nó miên man quá. Nó làm cháu muốn hỏi ông. Ông đã yêu nhiều lắm đúng không?

– Nhiều.

– Rồi bây giờ ông một mình, ngày nào cũng như ngày nào, ông có thấy cô đơn không và ông có nghĩ là ông cần phải có một người ở cạnh ông không.

– Ông già rồi và bây giờ ông hài lòng khi có một mình. Sao cháu lại hỏi về sự cô đơn.

– Giang hay nói về điều đó. Anh ấy hay nói về sự cô đơn. Giang khác với những người khác. Cháu yêu Giang nhưng cháu bằng mọi cách vẫn không thể chạm vào anh ấy.

– Nó còn nhỏ mà. Thằng Giang hay thằng Tuấn đều như thế cả. Chúng đang ở cái tuổi mà mọi thằng đàn ông đều tìm kiếm sự cô đơn, như thể nếu không có nỗi cô đơn thì chúng sẽ tan vào đám đông. Chúng sẽ tìm kiếm nỗi cô đơn để hưởng thụ nó, một nỗi cô đơn không có thật chỉ là do chúng vẽ ra, còn nỗi cô đơn có thật thì sẽ êm ái đến trước khi chúng nhận ra.

– Nó, tức là nỗi cô đơn có thật ấy, sẽ đến như thế nào.

– Từ những người đàn bà, từ những người yêu chúng.

– Tại sao?

– Vì khi một người đàn bà yêu ta, cô ấy sẽ làm ta trở nên khác biệt với mọi người, khác biệt với mọi thằng khác. Và khi ấy thì nỗi cô đơn có thật bắt đầu xuất hiện.

– Yêu thì sẽ khiến cô đơn à.

– Ừ. Nó là hai mặt của đồng xu. Ví dụ khi anh yêu ba người đàn bà, thì anh sẽ có ba nỗi cô đơn khác nhau, ba sa mạc khác nhau.

– Cháu sẽ nói chuyện này với Giang.

– Nó không hiểu đâu, nó còn đang theo những nỗi cô đơn không có thật.

 

Chiều đã về. Long đã bảy mươi sáu tuổi còn Thu thì mười chín tuổi. Thu là người yêu của Giang. Giang là bạn thân của Tuấn. Tuấn là cháu nội của Long.

Khi Long chuyển về ngôi nhà bên mé sông này sống, Tuấn thường đến với anh. Rồi nó dẫn thêm thằng bạn nó là thằng Giang cùng đến. Rồi Giang lại dẫn Thu đến. Rồi Thu thường đến đây vào mỗi trưa thứ bảy, ngày nghỉ mà cô không phải quá lo nghĩ về những tiết học. Thu thường ở lại cả chiều, đọc sách, cho tới khi nắng tắt và Giang sẽ qua đón, bọn chúng sẽ chào anh, rồi líu ríu rúc rích theo nhau ngồi lên xe máy và đi.

Long thấy vui vì sự có mặt định kỳ của Thu. Hôm nay Giang bận và sẽ không đến đón Thu. Anh nghĩ anh sẽ gọi điện cho người nấu cơm, bảo không cần đến nữa, và anh sẽ bảo Thu nấu một bữa cho anh ăn.

Long đã nghe CD đến lần thứ ba. Gelber đang chơi quá hay. Chiều đang tàn dần.

Sa mạc của anh rộng ra thêm một khoảnh.

***

Tôi đã uống hết năm lon bia và gõ ra câu chuyện trên mà tôi chả biết nó nói cái gì.

Những ngày này tôi thường đi làm bằng xe buýt. Hà Nội Bát xin kính chào quý khách. Tôi nghĩ rất nhiều thứ lung tung trong những chặng xe buýt ba mươi phút mỗi ngày. Cứ đi xe buýt riết rồi tôi chẳng còn muốn mình phải trở thành một kẻ nào cả. Tôi không muốn trở thành ai cũng không muốn trở thành chính mình.

Written by Tequila

June 28, 2014 at 3:26 am

Posted in Bịa chơi

6 Responses

Subscribe to comments with RSS.

  1. Sao bạn ko trở thành 1 người viết chuyện nghiệp. Nhưng câu chuyện của bạn đơn gian và thú vị.

    Lan

    June 28, 2014 at 11:29 am

    • Nên đổi tên nhân vật trong truyện thành tên tác giả 🙂

      Tequilavn

      June 28, 2014 at 1:20 pm

  2. Dù thế nào anh cũng nên viết chăm hơn, hehe, đợi lâu lắm mới thấy bài mới của anh!

    kanishi

    July 1, 2014 at 11:37 am

  3. câu kết bài này của anh làm em sợ, một nỗi sợ nhỏ, nhưng rõ. Em nghĩ là em hiểu những cái ý trong đó nếu anh phát triển thêm ra, theo cách hiểu của em

    minhthu1890@yahoo.com.vn

    July 2, 2014 at 1:39 pm

  4. Chưa đọc truyện bạn viết, mình chỉ đọc câu cuối thôi.
    Đi xe bus, lúc ngồi trên xe với mình nó tuyệt đối là thời gian của mình và thế giới của riêng mình.

    Aphrodite

    July 11, 2014 at 9:52 am

  5. Anh viết hay và lôi cuốn lắm ạ!

    Dieu Anh

    July 16, 2014 at 1:53 pm


Leave a reply to Dieu Anh Cancel reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.