Teq's Blog

Một xà lim vô cùng thoáng đãng

with 4 comments

Ôi mẹ kiếp, đéo gì, nước mũi cứ chảy ra từ lỗ mũi bên trái, sau khi lỗ mũi bên phải đã khô. Thật là bực bội. Buồn ngủ thì lại chưa buồn. Cái kiểu cúm cúm này thật là bực bội. Lúc tối trên sân bóng, tôi dập dờ trôi ở bên cánh trái, như một con thuyền ngược ghềnh đá, mà những thằng trẻ trâu đội bạn là những con nước xoáy. Những con nước không bao giờ dừng lại ở mũi thuyền, mà hoặc nó phi sang trái hoặc nó phi sang phải. Tôi chỉ có thể lái cái thuyền của mình dập dờ dập dờ.

Hôm nay thằng em giai không đi đá cùng, những thằng bạn bia khác đều vắng mặt, chả có thằng nào uống bia sau bóng đá. Tôi kiểm tra kỹ đồ đạc rồi trở về nhà. Phải cẩn thận, tôi luôn đi uống bia sau đá bóng, và trong năm năm trở lại đây có bốn lần tôi về nhà luôn không uống bia, thì một lần mất ví một lần mất điện thoại và một lần mất giày xịn. Thật kỳ lạ là có nhiều thứ cứ như được lập trình, hễ chệch khỏi quy trình thế nào cũng có vấn đề. Có lẽ hôm nay mà vẫn đi uống bia thì tôi đã hết cúm rồi.

***

Khi về tới nhà, thì thấy thằng con vẫn chưa làm bài tập viết, bèn lôi cổ nó lên bắt làm bài. Nó ngại nhưng không nhăn nhó không kêu ca gì, có khi nó có tố chất để trở thành người tử tế, không như bố nó. Tôi đứng cạnh nó, hưởng một phần gió từ cái quạt, tay trái cầm một cuốn sách, tay phải cầm một cuốn. Hai cuốn đều hay. Tôi đọc một cuốn, hay đấy, vứt, lúc khác đọc. Đọc cuốn kia, cũng hay, vứt. Ngó lên giá sách nhỏ ở phòng đấy, có một dãy những cuốn sách tôi chưa đọc. Có những cuốn có vẻ hay có những cuốn chưa mở ra đã biết dở, thế nên tốt nhất là lúc khác đọc. Tôi giở điện thoại ra, check facebook, ôi mẹ kiếp facebook mấy hôm nay toàn máy ủi. Hết chặt cây, đến hoa hậu dạng chân, đến cụ Tổng đi gặp Obama hai anh diễn kịch, rồi đến 6 người chết thảm, rồi đến máy ủi đâm người dã man đến sái quai hàm. Thằng Mark giống y chang một bà chủ công ty cung cấp bữa ăn trưa cho trường mẫu giáo, bà ta dọn món gì thì các cháu ăn món đó, đứa thì ăn ngon đứa thì nhè ra.

Thế đéo nào những lúc bực bội như tình trạng cảm cúm hôm nay, tôi cho rằng người ta đã thật tài tình khi sáng tạo ra internet để tạo cho chúng ta một ảo giác về tự do và trí tuệ, cái đéo gì cũng biết và cái đéo gì cũng tư duy như đúng rồi. Nhưng mà tất nhiên, đéo đúng gì cả. Vì đa phần những gì ta nghĩ là đúng thì về cơ bản đã sai mẹ nó ở đâu đó rồi.

Những lúc cúm bực bội như thế này, tôi tin rằng những thằng đá bóng quá giỏi thì không thể làm được huấn luyện viên, những thằng có tố chất làm HLV thì đéo thể đá bóng giỏi. Tôi cũng tin rằng những thằng chơi đàn quá giỏi thì không thể sáng tác được nhạc, còn những thằng sáng tác nhạc thiên tài ắt sẽ kinh tởm đôi bàn tay của mình vì nó không bao giờ đủ. Tôi cũng tin rằng những thằng đọc quá nhiều sách sẽ không bao giờ viết được cái gì ra hồn vì cứ đặt bút xuống là bị những thằng nhà văn hoành tráng mà nó ngưỡng mộ đè đầu cưỡi cổ, còn những thằng nhà văn hoành tráng sẽ đọc sách dạy trồng cây hoặc xem phim sex. Những thằng thiện xạ hoặc anh hùng thì không thể làm tướng và những thằng tướng thì sẽ chết ngay trận đầu nếu cầm súng trước trận tiền. Tôi cũng tin rằng những thằng giỏi tán gái nhất thì đéo yêu gái, còn những thằng yêu gái thật sự thì bị gay. Tôi cũng tin rằng những bậc thánh nhân thì ghét bỏ loài người còn những tay yêu đời nhất thì mài dũa cuộc đời mình trong bar rượu. Tôi cũng tin rằng những thằng cứ mở mồm ra là tin cái này tin cái kia như tôi, thì mãi mãi ôm trong lòng một niềm hoang mang day dứt đéo thể tin vào bất cứ điều gì trên cái cõi đời long lanh lấp lánh này.

Một ngày uống rượu với các bạn, một thằng đéo nào đấy tự nhiên bảo, đcm internet như cứt. Thế là chúng tôi ồ lên, đúng rồi, như cứt. Giả dụ mà như ngày xưa, tất nhiên với điều kiện anh em là quý tộc, anh em làm được một bài thơ, bèn sai một thằng đầy tớ cưỡi ngựa phi đi, thay đến tám trạm ngựa, đến nhà của một thằng bạn, gửi thư tay viết trên giấy bản rằng, “tôi vừa làm được một bài thơ hay, mời ông ngày rằm tháng sau quá bộ đến chỗ tôi nghe tôi đọc bài thơ ấy”. Thế là thằng bạn khấp khởi chờ đến gần ngày, rồi cưỡi ngựa mấy ngày đường, tới nhà bạn “chào tiên sinh lâu quá không gặp”, đoạn vào nhà bày tiệc chỉ trăng đọc thơ. Như thế, thơ đéo hay cũng thành hay, đơn giản là đéo thể đéo hay được. Rồi hai thằng bạn sẽ ở với nhau ba ngày, uống rượu ngâm thơ, mơ mộng bởi thế giới quá rộng lớn đéo thể nào biết được đi hết con đường này tới phía chân trời kia sẽ có cái gì.

Bây giờ, bạn làm được một bài thơ, post facebook trong một group đóng hoặc gửi email cho nhau đọc. Đỉnh cao là nhận được comment “thơ như lìn”, hạng trung là đéo ai thèm nói gì, hạng bét là được like rồi comment “hay đấy”.

Tôi cũng bắt đầu thấy mấy thằng bạn sành điệu của mình thật nhảm nhí. Chúng sành rượu đến nỗi đéo uống rượu nữa mà uống nhãn hiệu, chủng loại, năm sản xuất. Tất nhiên tôi kính trọng bọn chúng vì sự hiểu biết về rượu. Nhưng tôi ước gì có một hôm nào đó, chúng tôi có thể thốt lên với nhau, ôi cái chai vang trắng này nhãn hiệu lạ quá, đéo hiểu vùng nào sản xuất, vào năm nào, mà sao uống với đậu phụ chấm mắm tôm lại ngon thế nhỉ!

***

Tôi tin là, lại tin, đéo gì, thôi đéo tin nữa, rằng chúng ta đang sống trong một cái xà lim khổng lồ mà bất cứ cửa sổ nào cũng là một vùng mênh mang bao la ánh sáng của tự do và trí tuệ, nhưng chúng ta không thằng nào con nào trèo ra ngoài cửa sổ bởi vì chúng ta sẽ bị disconnect với những thằng con khác và không thể kể cho bọn trong xà lim rằng ngoài này có cái gì. Đéo thể kể được với ai, thì cô đơn quá, thôi ở lại với các bạn tù vui hơn.

Ôi thế giới này của chúng ta thật là buồn cười.

Tất cả những gì chúng ta đang có là sự chia sẻ của các bạn tù. Chúng ta chỉ có thể huyễn hoặc mình rằng mỗi người chúng ta là duy nhất, thằng khác là thằng khác và con khác là con khác. Nếu chúng ta không thể tìm được sự khác biệt, thì nỗi cô đơn là vô cùng lớn lao, tất nhiên những đứa nào chưa từng nhìn ra cửa sổ xà lim thì nỗi cô đơn lại càng lớn nhưng cũng thật nhẹ nhàng vì chúng không biết.

Mỗi đêm như thế này tôi đều tự hỏi ngày mai ngủ dậy mình như thế nào. Nếu mình là một người khác thì thật là kinh khủng, tất cả các giá trị tôi vẫn ôm đều đổ vỡ. Nếu mình vẫn là mình như hôm nay thì cũng thật là kinh khủng, có phần hơn, vì mặt trời đã mọc cho một ngày khác rồi mà mình vẫn ôm nặng nề những điều của ngày cũ. Ôi!

Ôi!

Đã nhiều năm nay anh không còn có thể chia sẻ với các bạn mình. Vì bọn anh đã lớn, bọn anh đã lấy vợ và đều đã có con. Họ, vợ và các con của bọn anh, và cả tự bọn anh, là chính bọn anh, đã trở thành những thằng đéo nào đấy hoàn toàn xa lạ, đã đến và tròng vào cổ bọn anh những xiềng xích mà một cách ngỡ ngàng bọn anh thấy rằng cần phải học và thích ứng. Bọn anh không còn đủ dũng cảm để cho phép mình gục ngã ngay sau bụi cây kia, mà phải tiến lên, vì một điều gì đó mà bọn anh không hiểu. Vào những năm rất lâu sau này, khi bọn anh đã bảy mươi chín tuổi, nếu bọn anh còn sống, con cái của chúng ta đều không còn cần hay quan tâm đến bọn anh, các em cũng chẳng quan tâm mà chỉ nghĩ về bọn con cháu. Vào lúc đấy, bọn anh sẽ ước gì mình còn trẻ, các bạn mình cũng còn trẻ, nghe một bản nhạc rock và thốt lên với nhau, uống đi các ông, rượu ngon vãi đái, thế giới thì kệ mẹ nó tiêu tan.

Thế giới vón cục dưới chân bọn anh, cả trên đầu bọn anh. Tiếc thay anh biết rằng những suy nghĩ này sẽ mờ đi khi sáng mai anh tỉnh giấc.

Written by Tequila

July 16, 2015 at 2:06 am

Posted in Linh tinh

4 Responses

Subscribe to comments with RSS.

  1. Kiểu gì mà đọc xong lại thèm uống rượu với một người xa lạ.

    winlinh10

    August 3, 2015 at 6:13 pm

  2. Bạn Teq vẫn mải mê về một màu mây xa, hehe trong khi chính bạn lại đóng khung cuộc sống của bạn vào chuẩn mực. Và thế là lúc nào bi kịch cũng hiện hữu

    Aphrodite

    August 5, 2015 at 6:51 pm

  3. Đọc bài này thích đéo chịu được. Tui không suy nghĩ sâu sắc được như bạn, nhưng tui thích cái vụ mần được bài thơ rồi mời bạn tới uống rượu mấy ngày.

    Tui hình như may mắn nên đã trèo ra khỏi cái xà lim đó lâu rồi. Mà đúng là ra ngoài đây thì cô đơn lắm vì mình không connect với ai. Mà thôi, tui đã chọn vậy thì làm vậy, cái nào cũng có cái giá của nó.

    (Tình cờ lang thang đọc được blog của bố Phong Lam, blog thật là thú cbn vị)

    Đi ngang qua

    February 20, 2016 at 7:57 pm

    • Cảm ơn bác! 🙂

      Tequila

      February 21, 2016 at 10:47 pm


Leave a reply to Tequila Cancel reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.