Teq's Blog

Một chuyện vớ vẩn

with 2 comments

Tôi có một vài người bạn ở khu phố quanh văn phòng làm việc. Vài bác xe ôm quen, rất thân ái với tôi, dù đi xe không nhiều, nhưng tôi hay chào hỏi họ. Kiểu như, chào bác, khỏe không bác. Ờ cảm ơn cháu, bác vẫn khỏe, trẻ con nhà cháu đi học ngoan chứ. Vâng chúng nó ngoan, bác. Thế thôi, một tình bạn rất vui vẻ chả liên quan đếch gì đến nhau. Một ông bạn khác bằng tuổi, chủ quán cafe đầu phố, cafe nhà anh ta chẳng ngon chẳng dở. Khi đông khách thì anh ta gọi tôi là anh, khi vắng khách gọi tôi là bạn, chả hiểu sao. Còn một ông bạn khác là ông hàng bún.

Vợ ông ấy mới là bà hàng bún, còn ông ấy làm chân rửa bát giúp việc. Bà vợ bày một tủ kính nhỏ và một cái bàn con ở ngoài vỉa hè, chỗ đấy chỉ tiếp khách là mấy bà bầu hay trẻ con. Quán thực sự thì nằm trong nhà của ông bà, đi vào ngõ hẹp thì mới tới. Chỉ có một chiếc bàn dài, kê hai cái ghế dài hai bên. Một chiếc TV, một quạt trần trên đầu, một cầu thang sắt đi lên gác xép chắc là nơi ở của hai ông bà, và vài đồ lặt vặt khác. Khách chỉ có ba loại, một là các ông già bà cả hàng xóm hay họ hàng gì đó xung quanh, hai là mấy con bé chíp con mấy thằng bé choai choai ở đâu mới lên thành phố làm thuê cho cửa hàng cửa hiệu gần đó, ba là dân văn phòng. Loại ba này chỉ có mỗi tôi làm đại diện duy nhất, chưa gặp đứa nào khác.

Ông chủ chừng hơn sáu mươi, nhưng thoáng nhìn thì trẻ hơn tuổi. Ông rửa rửa lau lau, pha trà đá, dọn bàn, tiếp chuyện khách ăn bún. Ông ưu tiên nói chuyện với khách loại một, các ông già bà cả, những câu chuyện liên quan hàng xóm láng giềng những người đã sống hàng chục năm ở cái góc phố này. Ông không bao giờ nói chuyện với khách loại hai. Khi khách loại ba, tức tôi, có mặt tháng đôi lần, thì ông nói chuyện với tôi sau khi loại một đã dứt chuyện. Câu chuyện bao giờ cũng bắt đầu bằng kết quả một trận đấu kinh điển nào đó vừa diễn ra vài ba hôm, thằng này thế này, thằng kia thế kia. Tiếp theo sẽ là, tôi nói cậu nghe, ngày xưa ông A, ông B đá ở đội C đội D gì đó của Hà Nội, đá hay lắm, tây cũng phải khiếp, nó gọi là ma quái cậu hiểu không, bóng đá là phải như thế. Cái tay đó xấu trai dặt dẹo lắm, nhìn rất chán, nhưng mà khi vào sân mà hắn có bóng ở biên, thì cậu biết không, cả khán đài phải đứng dậy nín thở chờ, vì hắn đi bóng thì quên sầu, nhìn rất sướng, rất đã. Chuyện qua lại có từng đó thứ, nhẩn nha nói trong chừng 10 phút của bát bún. Đôi khi ông kể lại hồi trẻ đi xuất khẩu lao động bên Đức, Đông Đức với Tây Đức, những chiếc Simson, thuốc tây, đồng hồ, thuốc lá…

***

Chuyện về ông hàng bún ấy chả có gì cả, có mỗi thế thôi, và ông ta sẽ cứ thế nhiều năm nữa. Chẳng có gì phải bàn về một người như ông ấy, những người già có khắp trên các xó xỉnh phố phường Hà Nội cũ này. Tất nhiên phải là Hà Nội cũ mới có cái kiểu người như thế. Kiểu người có dẫu có từng đi đây đó như ông hàng bún, hay chả đi đâu cả như ông xe ôm tóc bạc, thì hàng ngày vẫn cứ làm đúng những việc hàng ngày, không một mảy may sốt ruột. Ông tóc bạc xe ôm bảo tôi, bác cả đời chỉ ở đúng cái ngã tư này, bé chơi ở đây, lớn đàn đúm tán gái ở đây, có mỗi mấy lần xin đi làm công nhân hơi xa một tí để trốn đi bộ đội, đỡ chết, bạn bác chúng nó chết cả, giờ già thì bác chạy xe ôm, trưa về ăn cơm bà vợ nấu, rồi lại ra đây ngồi chờ khách. Cuộc đời thật đơn giản.

Tháng trước đi ăn bún, quán vắng có mỗi tôi. Sát tường thấy kê một chiếc xe máy, phủ vải từ trên xuống dưới kín mít. Ông hàng bún khoe tôi, chú mới mua cái xe máy này cháu xem có được không. Đoạn ông lật lớp vải phủ, như lật lớp gấm vóc phủ châu báu, như chú rể gỡ tấm voan che mặt cô dâu. Một chiếc xe mới cáu cạnh hiện ra, một chiếc xe tay côn, hạng ruồi làng nhàng, 125cc, dáng naked bike. Chú mới mua hôm qua đấy, bốn mươi ba triệu đấy.

Đoạn ông đọc một loạt thông số kỹ thuật của chiếc xe, rồi kể chú chọn xe màu đỏ đun này vì màu đen thì nó đẹp hơn đấy nhưng hơi quá gấu so với tuổi của chú. Rồi chú chọn nó vì cái giá buộc hàng ở sau xe khá vừa vặn, chú có thể buộc ở đó cái làn của bà vợ, để chở bà ấy đi thăm mộ hay đi thăm họ hàng xa. Rồi chú sẽ lên Hà Trung đặt làm hai cái túi da treo hai bên, để đựng thêm đồ. Rồi chú đã xem kỹ hướng dẫn sử dụng, bao lâu thì phải thay dầu, bao lâu thì đưa đi bảo dưỡng, vân vân… Ấy nhưng mà khi dừng xe ở ngã tư thì chú cứ bị chết máy cháu ạ. Thằng bán xe nó bảo chú là phải bóp côn mà chú bóp thế nào cứ chết máy.

Thế là tôi mới dành mười phút để ngồi lại, chứ không chuồn luôn sau bát bún, để hướng dẫn ông chú về xe côn tay. Tôi giải thích cho ông ấy côn là cái gì, tại sao phải bóp nó, tại sao phải nhả nó. Khi chú mới đi, thì lúc xuất phát chú bóp chặt côn rồi nhả dần, xe chạy là được, rồi chú chỉ cần nhớ là mỗi khi chuyển số thì bóp côn. Mà chú nhả dần dần thôi đừng nhả bụp phát, mỗi xe mỗi tính, cách nhả côn tùy chỉnh mà khác nhau. Như con xe này mới, chú chỉ cần đừng nhả nhanh quá là được, rồi đi sẽ quen dần. Rồi, chú có biết cái đồng hồ này làm gì không, đó là đồng hồ chỉ vòng tua động cơ. Chú nên vê ga tới khi vòng tua lên khá cao, xe này chắc cỡ nghìn rưởi hai nghìn, thì chuyển số nó sẽ êm. Rồi khi mà chú đi quen rồi, tự chú sẽ cảm thấy động cơ nó nổ thế nào và số nó đang thế nào, bóp côn ra sao. Rồi đi xe côn người ta điều tốc bằng côn chứ chẳng cần nhiều đến ga, vân vân… Ông chú ngồi nghe mồm há cả ra.

Dĩ nhiên ông ấy hơn sáu mươi rồi, và cái xe của ông ấy mới tinh, nó sẽ rất dễ tính. Tôi chém một hồi thế để cho đỡ thèm. Hơn năm rồi con xe cà khổ dựng ở góc nhà, buồn bã, chẳng được lôi ra đi. Cái con xe cà khổ, cũng chỉ có 125cc, mà đến giờ vẫn có thể nhá côn để nó nhảy dưới ổ voi đầy bùn lên mặt đường như một con ngựa. Ngồi giải thích cho ông hàng bún, mà thèm cài cảm giác chạy một con xe tay côn, khi vào cua dốc núi thì giảm tốc và phanh cho đến gần như là cạn tốc độ, bóp chặt côn, chiếc xe sẽ có một điểm rất tĩnh, mình nghiêng người cho xe nghiêng chừng 30 độ, tới đúng cái điểm tĩnh ấy, như thể vượt qua nó thì xe sẽ đổ, thì nhả côn vê ga một cái, búng nhẹ côn phát nữa, xe sẽ hộc lên vọt đi như một con chó bẹc giê tung chân chồm về phía trước, khi ấy sau đường cua thì cả một phong cảnh mới hiện ra, gió thổi lồng lộng.

Tôi chẳng có nhiều thời gian để mà đi thật nhiều, mỗi lần nhảy lên xe đi đâu thì chỉ hầu như đi những cung chính, rồi hành xác mình vài trăm km mỗi ngày để thỏa mãn cảm giác đường đất, chứ không có nhiều điều kiện để mà lang thang vào những lối nhỏ đường vắng thôn bản xa xôi. Ôi, cả năm trời ngồi văn phòng, chỉ thèm xách xe đi bốn năm ngày. Cứ đi tới đâu thì tới, xa mấy thì xa, ngày cuối chạy về nhà, cao lắm thì cũng chỉ 500km.

***

Hôm nay đi ăn bún, như thường lệ, bàn về bóng đá Việt Nam đi đấu Seagame. Ông chú bàn, chứ tôi thèm vào để ý. Tôi bảo, ôi giời cái bóng đá VN, bọn trẻ con U15 đã dạy dỗ chúng nó đánh nhau trên sân, triệt hạ người ta, muôn đời không khá được, chú xem làm gì. Ông chú bảo, ừ đúng đấy, nhưng mà bọn bây giờ là người lớn thì hồi bé chúng nó cũng được dạy đánh nhau rồi. Chú nhớ hồi xưa có ông Z đá đội Y, ông ấy đá bóng với bọn Cu Ba, hồi đấy Cu Ba sang đây giao hữu, chém thế nào mà mấy thằng Cu Ba khỏe như vâm chán quá xin không đá nữa.

Tôi ăn xong bát bún, đứng dậy ra về. Chợt nhớ ra, quay lại hỏi, chú đi quen xe chưa, đi được bao nhiêu km rồi. Chú đi được 86km rồi, cháu ạ. Tôi cười hehe, sao chú đi nhiều thế. Thì cháu thấy đấy, chú chỉ toàn là rửa bát, bao giờ có việc gì bà ấy ra lệnh thì chú mới được xách xe ra khỏi nhà thôi. Nhưng chú cũng khá quen rồi đấy, không bị chết máy nữa.

Ra tới ngoài cửa ngõ, tôi thanh toán tiền cho bà chủ. Ông chủ vẫn đang đi sau lưng, chắc thèm nói tiếp chuyện xe máy. Chú nói cháu nghe, chú sẽ tập đi con xe này cho thành thạo, bà ấy bảo nếu mà chú đi giỏi được cái xe này, bà ấy sẽ cho chú mua con xe to hơn, phân khối lớn hơn, cho nó đàn ông hoành tráng, cháu ạ. Tôi quay sang bà chủ quán cười. Bà chủ quán một tay cầm nắm tiền bán bún, một tay chống nạnh, lườm ông chủ quán một cái, nguýt dài. Ông chủ nhún vai, nhe hàm răng lổn nhổn, rồi quay lại với chậu bát trong nhà. Tôi cho rằng chỉ có những bà chủ quán đanh đá bán hàng ở phố mới có cái kiểu lườm chồng dễ thương như thế.

Cái lườm nguýt ấy đáng yêu đến nỗi tôi vui vẻ thư giãn cả buổi sáng, hết cả mấy cuộc họp vẫn không thấy mình cần phải nghiêm túc. Nhưng mà sắp đến lúc phải đi đếm cột cây số rồi.

Written by Tequila

August 22, 2017 at 12:07 am

2 Responses

Subscribe to comments with RSS.

  1. Anh sắp đi đâu xa à anh ?

    vinhnguyen

    September 7, 2017 at 8:16 am

  2. Mình cũng nhớ mấy cái xe bóp côn tay, thuộc tính nết chúng nó và không bao giờ có chuyện bị chết máy.

    Aphrodite

    September 11, 2017 at 10:38 pm


Leave a reply to Aphrodite Cancel reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.