Teq's Blog

Archive for July 2017

Linh tinh 27/7/2017

with 4 comments

Facebook khiến cho mọi thứ dễ dàng trở nên tiêu cực và mọi người chỉ cắm đầu vào những tin xấu mà không thấy rằng tin xấu thì luôn có mà tin tốt thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Bọn Nga vs bọn Mỹ, em Nga vs anh Mỹ, Đồng Tâm sai lòi vs chính quyền sai lòi, châu Âu nhân đạo vs châu Âu bản sắc, Việt Nam hòa bình vs Việt Nam đầu gấu quyết không chịu nhục, Voọc Sơn Trà vs Voọc du lịch, Formosa làm thép vs thuyền thúng đói nghèo, dân chủ lưu manh vs quan chủ lưu manh, dân phòng vs hàng rong, ô vs áo mưa…. toàn thứ nhảm nhí.

Loài người là một loài mà Chúa đã bảo là chúng mày toàn tội lỗi hư hỏng đến ngày bố sẽ phán xét hết, Phật thì đã bảo là chúng mày nên ngồi xuống đợi cuộc đời qua đi sống làm cái gì.

Cách đây 100 năm loài người có 1, 5 tỷ và bây giờ là hơn 7 tỷ. Mà đó là một trăm năm người ta giết nhau ác liệt vô cùng so với cả ngàn năm trước đó. Sự tăng trưởng này tự thân nó là tai họa. Nhân đạo và hòa bình đồng nghĩa với sự tăng trưởng khủng khiếp về số lượng nhân mạng, đồng nghĩa với tàn phá thiên nhiên và khai thác cạn kiệt năng lượng. Tiền đâu mà nuôi cả một đống chúng mày. Một thằng Bắc Âu xứ thiên đường tiêu tốn không biết bao tài nguyên mà vì thế bao nhiêu số phận phải khổ ải rên xiết ở những vùng đất khác. Một châu Âu cổ súy văn minh và nhân đạo, sau khi đã giết chóc và tàn phá cả thế giới mấy trăm năm, nay vướng vào cái bẫy nhân đạo của chính mình, bọn chúng hoặc phải chấp nhận nhìn đất tổ tiên tràn ngập giống loài ngoại lai, hoặc phải tổ chức những cuộc thánh chiến kiểu mới. Bọn da trắng luôn đánh giết lẫn nhau và đánh giết thế giới, nay không lẽ gì bọn chúng lại không tiếp tục. Bọn Tàu sau vài thế kỷ bị phương tây bắt nạt, nay chúng đã trỗi dậy trở lại thành một đế quốc, những năm tháng lẹt đẹt mà chúng còn đẻ ra vô số China Town trên toàn thế giới, nay không lẽ gì chúng lại không làm tất cả để trở nên một Đại China Town trung tâm địa cầu. Mấy thằng láng giếng phọt phẹt hãy lựa chọn, theo làm chư hầu hoặc khởi nghĩa. Đại Việt oai hùng không hề có đóng góp gì cho văn minh nhân loại, nhưng tồn tại bằng cách đẻ khỏe và oánh nhau tít mít, không tiến được phương bắc thì tiến về phương nam, nay chẳng còn phương nam nào mà tiến nữa, tự nhiên bâng khuâng trăn trở chả biết đi đường nào.

Thế mà lên mạng thì đọc toàn những thứ băn khoăn rởm rít. Chả có gì băn khoăn cả. Tiền vẫn phải kiếm, cơm vẫn phải ăn, internet vẫn phải dùng, con cái vẫn phải cho học tiếng Anh và học trường điểm, bỏ đôi nghìn đô xin cho con vào trường rồi chửi cô hiệu trưởng ăn tiền cho bõ tức. Bảo vệ cây cối nhưng cứ hở ra có mảnh đất manh chiếu nào là phi vào mua dựng nhà dựng đất cắm dùi bất kể xung quanh không có cái cây nào. Kêu ca không khí ô nhiễm nhưng nhà ai cũng đôi ba cái xe cả ô tô cả xe máy. Chửi bới tiêu cực nhưng quán chè đá nào cũng có sẵn phong bì để bán do nhu cầu là rất nhiều. Kêu ca môi trường nhưng chẳng còn mẹ nào xách làn đi chợ cả, tuyền túi nilon. Chửi bọn bắt nạt Voọc nhưng du lịch Đà Nẵng luôn là lựa chọn số một do đất ấy núi biển đẹp quá đi, lại còn rẻ, tỉ lệ đất ấy cỡ nghìn voọc du lịch vs một voọc chà vá xịn, tính nào thì tính. Chửi nhiệt điện thủy điện nhưng nhất định phải bật điều hòa và nhân tiện chửi luôn sao điện cứ tăng giá. Chửi bọn binh lính và bọn vua quan hèn nhát để ngoại bang uốn lưỡi cú diều, ngoài biển phong tỏa thuyền bè, nhưng con trai tôi phải đào tạo thành kỹ sư bác sỹ, sau còn ra nước ngoài định cư, tuyệt không thể cho bọn chúng thành võ biền chỉ luyện võ luyện bắn súng đặng bảo vệ tổ quốc, nhỡ chúng chết mũi tên hòn đạn tôi khóc chứ ai. Tổ quốc đầy bà mẹ VN anh hùng nhưng Oh no, not me, I never lose control @Kurt Cobain – The man who sold the world – RIP anh.

Ai nộp đầy đủ thuế thu nhập cá nhân, hơi ít. Ai nộp đủ thuế thu nhập doanh nghiệp, dĩ nhiên chẳng phải doanh nghiệp của anh em mình rồi. Ai trồng rừng phủ xanh đồi trọc, điên à, trồng rừng đến bao giờ mới có thu nhập, mà với bọn quan lại này không ai làm cái gì dài hơi vài chục năm như trồng rừng. Ai làm điện gió, điện mặt trời, mấy cái thứ đấy đắt lắm tốn diện tích nữa đất đai còn để trồng rau. Điện hạt nhân rẻ khỏe đấy mà nhỡ nổ thì sao. Tiên sư bọn cảnh sát giao thông, nhưng đừng lo đi đâu xa cứ găm đôi tờ tiền trên tap-lô bị cảnh sát gọi xử lý ngay. Tiên sư bọn y tế mất dạy, nhưng bà mẹ thành phố nào cũng có 20 số điện thoại bác sỹ các loại có việc gì là anh ơi chị ơi ngay lập tức.

Tiên sư bọn Phường xã. Mười năm trước tôi lấy vợ, cũng phải biếu chúng 500k, vì tôi lục tung giấy tờ quả nhiên không có tờ giấy nào chứng minh được là 3 năm lưu lạc Moscow chưa từng lấy vợ. Để chứng minh cái đó, thật không biết phải làm thế nào, gửi đi gửi lại sang Sứ quán chắc vợ chán lấy thằng khác mất, thôi biếu anh ngoài phường, anh giải quyết rất chuẩn, có 3 ngày là xong. Không thì tôi không kịp đăng ký kết hôn. Nhưng tiên sư anh ăn của tôi 500k nhé, đến giờ nhìn mặt anh tôi vẫn còn thù.

Nói tóm lại, hãy cố mà tồn tại, đọc sách nghe nhạc cho thấy mình là ưu tú. Mà quên mất mà là kể ra tôi cũng chẳng đủ tiền với lại cũng không muốn trả đủ bản quyền cho đống phim, đống nhạc nghe hàng ngày. Phiên phiến thôi.

***

Nói tóm lại lần nữa, là sinh ra trên đời đã là ăn hại và phá hoại rồi, lại còn đẻ thêm hai đứa ăn hại và phá hoại nữa, thế cũng là phê rồi. Lại còn may mắn vô vàn, vì thế hệ 7x đời cuối của chúng tôi, cho tới nay đã gần bốn xịch, được coi là một thế hệ đặc biệt trong bốn nghìn năm lịch sử được sống trong hòa bình và hơi phát triển, cũng không có mong muốn gì hơn.

Tôi viết ba lăng nhăng đêm nay trong hoàn cảnh đọc lung tung tin tức biển Đông. Những chuyện này luôn khiến tôi băn khoăn. Không chỉ băn khoăn, mà còn thấy mình trẻ lại, như hồi hai mươi tuổi vậy. Đất nước này mới gọi là tạm yên tiếng súng có từ 1989, khi ấy tôi bắt đầu được theo ông thầy già học đàn.

Vô vàn những biện luận nửa đùa nửa thật, những suy nghĩ vớ vẩn lăng nhăng, đều không thể xóa hết được một vấn đề, là tôi vẫn là một thằng Việt Nam. Mà nói gì thì nói, máu của một thằng Việt Nam bao giờ cũng là máu oánh nhau dù tan nát hết cả. Chả nói đâu xa chứ lão lính già, tức bố tôi, đang ngủ dưới nhà, chả thèm bàn gì chính trị chính em nữa cả chỉ thích chơi với cháu, nhưng lão lính già ấy cũng từng đánh nhau tá lả. Thế hệ của ông tôi, có ba anh em, thì một ông lọ mọ trong hầm chỉ huy của tướng Giáp, một ông lái xe trên đèo Điện Biên, một ông lăn lộn chiến hào A1.

Đến thế hệ của tôi, sống trong hòa bình, chỉ là tôm tép trong xã hội, mỗi khi ngoại bang gây hấn thì đều day dứt băn khoăn. Nhớ lại mười năm trước, uống rượu nhảm với bạn Kỳ trong đêm ngoài sân gió lạnh, bàn về nếu giờ chiến tranh với Khựa thì làm gì. Chúng tôi thống nhất rằng, rất rất trẻ trâu, rằng nếu có vợ con thì lo sao cho vợ con ở một nơi an toàn, mình vác vợ con chạy trước cho họ an toàn đã. Tàu Khựa có chiếm cả VN cũng kệ mẹ, chạy đã, đéo ai hơi đâu chết sớm để bảo vệ cái quốc mà lãnh đạo hay quân đội im thít thế này.

Chạy xong rồi, vợ con ở chỗ an toàn rồi, thì anh em mình sẽ tìm xem có đội du kích quân nào đó, ở bên Lào chẳng hạn. Mình sẽ tham gia vào đội đó, và chiến đấu cùng đội đó, khởi nghĩa chống lại ngoại bang như cha ông đã làm thế bao đời. Và chết trong đội quân du kích lem nhem ấy như thường lệ.

Tôi nghĩ cái mảnh đất lởm khởm và cái dân tộc lởm khởm này, tồn tại được cho đến nay, ngoài việc không làm được việc gì ra hồn khiến bọn ngoại bang bó tay chả biết làm gì với chúng mày, thì còn vì luôn nuôi dưỡng được một tinh thần yêu quê hương, nông dân nhỏ nhen Chí phèo, nhưng nhất định các bố phải sống và chết trên đất của các bố. Bất kỳ triều đại nào chính thể nào có tệ hại đến đâu, có bị tàn lụi đến đâu, dù ngoại bang có hay ho đến đâu, thì vẫn có vô vàn những thằng dở hơi vẫn nhất định tụ tập thành nhóm, bền bỉ chiến đấu dù địch chết một mình chết mười, vẫn cứ kiên trì cho tới khi về lại được ruộng vườn tổ tiên, rồi lại thành lập ra một triều đại dở hơi khác để ngoại bang bạt tai đá đít. Chả sao, tao phải sống trên đất tao rồi tính.

Hôm nay xem thời sự, điểm tin tri ân người có công với cái lọ cái chai, nhìn hình ảnh mấy bà mẹ VN anh hùng thấy ngậm ngùi quá thể. Khổ thân các mẹ, đẻ ra một lũ con, nhiều con trai, rồi ông nào cũng như ông nào, chả hiểu sao không yêu chuộng hòa bình gì cả, cứ cầm súng. Đất nước này mà giờ lại có chiến tranh, lại có ngoại bang xâm lược, thì lại khổ thân các bà mẹ. Con trai của các mẹ dù đang làm văn phòng vô nghĩa, dù đang chả biết làm gì ngoài tán gái, ăn chơi, đàng điếm nhố nhăng, uống bia nói nhảm ngu xuẩn, hay ngơ ngác như lũ bò trong các khu công nghiệp. Nhưng các mẹ nên hiểu rằng hễ ngoại bang đến bắt nạt bọn đàn bà, là cái lũ dở hơi cám lợn thật chán chả buồn chửi ấy, mười thằng sẽ ít nhất có bảy thằng cầm súng. Trong bảy thằng ấy sẽ chết năm thằng. Còn hai thằng sống sót sẽ đẻ ra một lũ con chả được dạy dỗ gì cả và lại dở hơi cám lợn, cho tới khi có một cuộc chiến tranh mới. Các mẹ có thể tự hào đồng thời xiết bao buồn bã.

Cái lũ giai Việt đen đen bẩn bẩn, đá bóng chả biết đá, văn chương chả viết được gì ra hồn, triết học bằng không, ngôn ngữ vay mượn, chữ viết chả có, nhạc nhẽo nghệ thuật cũng không, gày yếu như con cò, ngu ngốc đến nỗi chả bao giờ có nổi một chủ thuyết cho mình, chính bọn chúng, bằng cái chết, đã tồn tại được và có thể nói là không thể bẻ gãy được.

Tôi luôn luôn ghen tị với cha ông tôi. Tôi sướng hơn các ông ấy. Nhưng tôi không được làm một việc tốt nhất mà một người đàn ông VN có thể làm, là xách AK lên chui xuống hào, nhảy lên máy bay và phi, lái xe trên đèo bom nổ hai bên.

Mà tôi lại phải làm văn phòng, đọc sách, đánh nhạc, những thứ quá trừu tượng với một thằng giai Việt.

Written by Tequila

July 27, 2017 at 3:24 am

Posted in Linh tinh