Teq's Blog

Archive for April 2015

Chuyện Magnitogorsk số 7

with one comment

Tôi đã gói ghém tất cả hành lý của mình, đóng vào vali. Cái vali tôi mượn của mẹ, khi đi còn rộng rãi, khi về đã đầy ặc. Đè mãi mới kéo được khóa. Một là do khi đi thì vợ tôi xếp đồ cho nên gọn gàng, giờ đây tôi xếp lại tới hai lần vẫn không gọn được. Hai là nó cũng nặng thêm. Một cái chân để đàn khá cồng kềnh, mấy chai rượu Cognac Ararat, loại tôi hay uống dưới bar, và một vài đồ linh tinh mua ở đây.

Ararat ở đây bán rẻ, về tới HN chúng sẽ đội giá lên ít nhất 2 lần. Thói lắm mồm đôi khi hại thật. Tôi kể cho hai thằng đồng nghiệp về Ararat và chúng bắt chước tôi cùng vét sạch các chai Cognac ngon ở chợ quê Magnitogorsk. Mặc dù, tôi cam đoan chúng không thể phân biệt nổi whisky và brandy. Chuyện tôi kể, là nghe bạn Hải cave kể. Bạn kể rằng bọn Pháp khệnh khạng vốn chỉ dùng tên cognac để đặt cho loại brandy hảo hạng xứ Cognac, vào tầm trước 1900 bọn Armenia cũng làm brandy và đi thi, quá ngon, nên được đặc cách đặt tên là Cognac, Cognac Armenia, với thương hiệu Cognac Armenia nổi tiếng xuyên thời Liên Xô và cả bây giờ, là Ararat.

Bạn Hải cave không kể, làm sao tôi biết được giá trị, chỉ uống thấy ngon mà thôi. Trong nhà có cave quả nhiên lợi hại. Tôi mua mấy hạng Ararat. Hạng bét, 3 năm, vẫn ngon nhưng hơi hắc, tôi dùng để tôi uống. Hạng nhì, 5 năm, không còn hắc, rất ngon, tôi sẽ dùng để uống với bố và thằng em trai, và biếu sếp. Hạng nhất, mềm môi, mượt mà, uống như uống từ môi người đẹp, tôi sẽ xách đến nhà bạn Kỳ, để mấy thằng Kỳ Tâm Hiệp Hải cùng thưởng thức. Bọn chúng sành rượu hơn tôi (tôi uống loại 3 năm là ok) nhưng cần phải mang chai 15 năm cho chúng thưởng thức. Chúng là bọn mạt hạng đến nỗi tôi tin rằng người ta cầu kỳ chế ra những thứ rượu tinh tế cá tính nhất là để cho tầm bọn chúng uống. Có thể Ararat có nhiều loại xịn hơn nữa, nhưng đây là xịn nhất ở Magnitogorsk rồi và giá trị là ở đó.

Tôi nhìn quanh bàn mình, vẫn còn vài thứ cần nhét vào vali nữa. Thôi, tí nữa xong entry Magnitogorsk cuối cùng này tôi sẽ tìm cách nhét chúng vào vali, để sớm mai lên đường.

Tôi vẫn còn một hành lý nữa cần đóng gói, là lời chào tạm biệt của vợ chồng Ilya.

***

Liubia ôm tôi tạm biệt, rồi nàng giơ bàn tay lên đập tay với tôi, rồi xốc balo lên vai, đi qua khoảng sân, khuất dạng vào bóng tối nơi những cây bạch dương cuối mùa đông vẫn khô khốc nhưng chỉ năm mười ngày nữa sẽ đâm chồi. Liubia 22 tuổi, hơi béo, tóc dài, có đôi mắt nâu rất đẹp. Nàng tất nhiên là một gái đẹp. Tối nay nàng đến chỉ để uống với tôi một ly Ararat để tạm biệt.

Tối qua, khi tôi đứng hút thuốc với Ilya, thì gặp Liubia đang ra về, nàng đứng lại chào và hút thuốc cùng. Ilya nói, Đức chỉ còn ở đây ngày mai, Liubia làm bộ giơ tay lên quệt nước mắt, rồi cười, nói, hãy quay trở lại. Rồi nàng bảo, hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi làm ở đây, ở cái restaurant và cái bar chết tiệt này. Tôi nói, vậy ngày mai cô không làm việc ở đây, cô có thể đến và uống với tôi một ly không, Liubia nhận lời. Và Liubia đã đến chỉ để uống với tôi đúng một ly Ararat.

Chúng tôi ngồi xuống bàn. Liubia không thể nói một từ tiếng Anh nào còn tiếng Nga của tôi thì rất sơ sài. Nhưng tôi vẫn buông lời ngợi khen tán tỉnh nàng. Một người ngoại quốc kém ngôn ngữ luôn có đặc quyền là hắn có thể nói những câu rất đơn giản rất mộc mạc nhưng rất lọt tai người nghe. Tôi nói, tôi thích thành phố này, vì ở đây tôi có những người bạn đáng yêu như cô, và như Ilya (tôi thêm thằng Ilya vào cho nó trung tính). Liubia cười vui sướng.  Liubia, cô có đôi mắt rất đẹp, mà người ta sẽ muốn nhìn không dứt. Liubia cười đúng như nét cười vui vẻ của một cô gái 195x cười trong một bộ phim cũ. Tôi lại nói, Liubia, cô rất xinh đẹp và còn rất trẻ, tôi thật lòng mong ước cô sẽ hạnh phúc và gặp nhiều may mắn. Liubia giơ hai bàn tay áp lên má, đỏ mặt (nếu ai hay đọc truyện Nga thì sẽ thấy người ta luôn tả các cô gái Nga đỏ mặt khi nghe lời tán dương, và đó là sự thật), nói, tôi rất vui và rất cảm ơn anh vì những lời nói tốt đẹp như thế. Ở đây, ở Magnitogorsk này, người ta không nói những lời tốt đẹp với nhau, tôi thật hạnh phúc vì được nghe những lời tốt đẹp.

Rồi tôi nhìn đồng hồ, một ly Ararat và 15 phút đã hết, đến giờ Liubia phải về. Chúng tôi ra hút điếu thuốc và chia tay nhau, nàng ôm tôi như một người con gái rồi đập tay với tôi như một thằng con trai, khoác balô đội mũ lưỡi trai rồi khuất bóng vào rặng bạch dương trụi lá mà năm mười ngày nữa sẽ đâm chồi.

***

Ilya nói với tôi, tối qua, rằng, tôi nói thật đấy, xin hãy tin, anh là bạn tốt nhất của tôi, best of the best (Ilya đang tập nói tiếng Anh và luôn dùng tiếng Anh khi có thể). In this city, this Magnitogorsk city, more, very more bad persons, bad guys. Ilya luôn dùng từ “more” để nói cái gì đó nhiều. Ilya nói thế sau khi tôi đưa nó một nghìn rúp, tương đương 20 đô. Ilya cả buổi có vẻ rất buồn bực, vì chia tay với  tôi, nhưng còn vì gì đó khác và tôi gặng hỏi thì được biết nó phải trả tiền nhà nhưng còn thiếu một ít, một nghìn rúp.

Ở đây, nhưng người tử tế hoành tráng, có thể nghĩ rằng tóm lại là vay tiền. Nhưng tôi không nghĩ thế, tôi biết thế nào là khó khăn và nợ nần. Tôi biết cái cảm giác khi ngồi điểm danh các bạn bè người quen xem ai có thể vay tiền. Tôi biết sự cay đắng nhục nhã ấy, chẳng phải một lần, mà lần gần nhất còn rất gần đây còn chưa ráo bàn phím. Tôi chẳng để Ilya phải nói, tôi biết nó muốn gì, khi nó nói ngày mai phải trả tiền nhà mà còn thiếu một ít nên lo lắng. Tôi nói luôn, kèm theo vài từ chửi bậy tiếng Nga, mà dịch mượt mà ra tiếng Việt thì là “đéo gì, anh đưa mày tiền để đủ sáng mai đi trả tiền nhà, có cái đéo gì đâu, chả có nợ nần gì cả, anh biếu mày dcm dcm đừng giương mắt ra thế”. Ilya lấy cái tablet của tôi, mở translator, viết một câu rất dài ngữ pháp chuẩn mực từ ngữ như SGK mà nó biết rằng chỉ nói thì tôi sẽ không hiểu, phải viết, rằng tôi rất xấu hổ và tôi chưa bao giờ hỏi tiền ai nhưng hôm nay thế nào mà tôi lại nói ra như thế và tôi không biết làm sao để tỏ lòng biết ơn. Tôi trả lời lại trên tablet dù tôi chửi bậy tiếng Nga tốt, nhưng vẫn viết trên translator cho lịch sự, dịch ra tiếng Việt xuôi tai sẽ là “dcm nói như k..!”.

Rồi hai thằng ra ngoài hút thuốc, tôi đưa Ilya nghìn rưởi, bảo, đây góp vào mai trả tiền nhà, và mua cho vợ chú mấy bông hoa. Ilya nói, tiền mua hoa thì không, giờ hàng hoa còn mở cửa, nếu anh muốn mua hoa tôi sẽ đưa anh đi. Tôi gật đầu. Đoạn Ilya ra nổ máy con Lada siêu ghẻ (mà tôi biết lần trước tôi nghe nhầm, thằng này không đủ tiền mua xe đâu mà nó sửa lại xe của ai đấy cho không). Ilya đưa tôi ra hàng hoa, tôi thấy những bông hồng rất đẹp nhưng tôi không hiểu gái Nga đủ để biết là một thằng bạn chồng thì có nên gửi tặng hoa hồng hay không. Tôi chỉ hoa khác, nhưng Ilya lắc đầu, tôi hỏi thế vợ chú thích hoa gì, Ilya chỉ hoa hồng. Tôi mua 3 bông hồng bạch rồi thêm 2 bông hồng đỏ. Vào xe, tôi đưa cho Ilya, nói, đây là anh tặng vợ chú, hãy nói với cô ấy là anh muốn bày tỏ niềm vui và tự hào vì có người bạn như chú. Ilya giơ hai tay lên trời, “Oh my God, you are the best” cảm ơn anh, vợ tôi cực kỳ cực kỳ thích hoa hồng, nhưng tôi chẳng bao giờ đủ tiền mua hoa tặng cô ấy. Khi tôi cầm bó hoa này về nhà, cô ấy sẽ nhảy lên bá cổ tôi và hôn tôi.

Ilya bừng cháy và đạp côn pạc pạc, nhấn ga cua một vòng bá đạo qua ngã tư, xe Lada chồm lên phấn khích. Đã lâu tôi chẳng mua hoa tặng vợ tặng mẹ hay con gái mình. Tôi biết mình thật lởm. Nhưng cuộc đời, có những nếp gấp xéo như thế. Anh có thể là bạn tốt của một người lạ nhưng anh là một thằng lởm với bản thân mình và những người thân. Và ngược lại.

Hôm trước, ngày đâu tiên tôi đi trượt tuyết, Ilya dẫn tôi đi, bằng con xe Lada ghẻ này. Nó dạy tôi trượt tuyết, rồi về nhà Anna ăn cơm trưa, rồi lại đưa chúng tôi đi Bania, phòng tắm hơi cổ truyền. Nó đứng dạng chân chim cò lông nhông cầm lá cây quất lên người tôi và các bạn, miệng nói những câu thành ngữ tiếng Nga đại loại tôi không thể hiểu được. Vợ nó gọi điện liên tục. Hôm sau, nó nói, về vợ mắng. Ilya trả lời vợ, anh ấy là người rất tốt, tôi đi với anh ấy có gì sai. Vợ Ilya vẫn mắng. Ilya nói, thế là tôi bèn bế cả cô ấy cả bộ ngực của cô ấy vào phòng, và làm tình hai tiếng, xong, thế là hết mắng, Ilya cười lên khanh khách.

Đấy, lại nhắc tới Anna, Anna là một cô béo. Đi trượt tuyết về cô ấy mời chúng tôi tới một ngôi làng nhỏ mà rất giàu có, và gặp mẹ và chú và thím của cô. Ông chú của Anna rất hoành tráng, giàu có, sở hữu một chiếc xe xịn và một ngôi nhà 100% gỗ vô cùng xịn. Ông chú của Anna kết tôi vì tôi biết uống rượu vodka đúng kiểu với ông ta. Và vì tự nhiên ông ta thấy thích. Ông ta là fan của Putin. Ông ta và vợ ông ta cười xì một tiếng khi tôi nói đến Ukraina, “giờ làm gì còn Ukraina”. Thế là tôi dừng, lịch sử chính trị đéo gì, vodka đi. Ông ta là một mugic , chỉ xem TV và đừng hỏi tại sao Putin vẫn có chỗ đứng trong lòng những người mugic như ông ta. Nhưng chuyện đó rốt lại không quan trọng. Và dù ông ta vẫn quý Việt Nam theo một cách rất khó ưa, tất nhiên khó ưa đối với tôi, là vì VN chúng mày bắn AK rất giỏi, bem nhau với Mỹ, dcm bọn Mỹ! Tôi với ông ta dốc quá nửa lọ vodka với nhau, mà nói chỉ có vài câu Mỹ với VN bem nhau, Nga với Đức bem nhau ở WWII. Tôi đã hết tuổi tự hào dân tộc cũng như hết tuổi vui vẻ khi thấy một lão tây biết đến VN vì bắn AK tốt, nhưng không sao, ông ấy là một người đáng quý đáng yêu. Và mùa xuân sắp đến, và mặt hồ gần nhà ông ấy đang sắp tan băng, và cây thông trong nhà ông rất đẹp, và vì ông ấy là một người tốt. Ông bá vai bá cổ tôi để chụp ảnh, rồi khi ra về, ông vào nhà rồi chạy ra tay cầm một con chim sẻ bằng thạch cao, nói, tao chả có gì tặng mày, thôi cầm con chim sẻ này về bày hoặc cho con chơi.

***

Tôi cứ liên thuyên mãi. Ngày mai chia tay thành phố này rồi.

Bây giờ tôi tắt máy tính, xếp vào vali, tất cả sẵn sàng. Tôi sẽ tháo toàn bộ quần áo còn đang mặc cho vào túi bẩn cất vào vali, xếp bộ quần áo ngày mai cho ngay ngắn trên ghế, rồi lông nhông ngủ. Sáng mai 5h30 tôi dậy tắm và mặc quần áo mới, rồi ăn sáng và đi.  Ilya hứa cùng vợ đến đưa tôi ra sân bay để tiễn tôi. Nếu chú ta đến, tôi sẽ để hai đồng nghiệp của tôi đi xe của công ty đối tác. Tôi sẽ đi siêu xe Lada cực ghẻ của Ilya. Tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ ôm lấy tôi và nhấc tôi lên khỏi mặt đất bằng đôi cánh tay khỏe mạnh của cậu ta. Còn tôi sẽ lịch thiệp duyên dáng và tôn trọng nhất có thể, cúi chào vợ của Ilya, có thể tôi sẽ hôn tay nàng như trong phim.

Nếu tôi là gái, chắc chắn tôi sẽ ướt nước mắt khi vẫy tay chào Ilya Balandin bồi bàn 23 tuổi và vợ chàng. Nhưng vì tôi là giai, nên tôi sẽ đặt tay lên ngực và cúi chào vợ chồng chàng, nói, “Đéo gì, tạm biệt nhé, anh sẽ nhớ chú và cái thành phố Magnitogorsk như k.. này, cái lỗ đít của nước Nga! Chúc may mắn và biết đâu gặp lại”.

Tạm biệt Ilya và cái thành phố mạt rệp này của chú, nhưng chú và thành phố buồn tẻ này đã khắc một vết sâu rất sâu rồi.

Written by Tequila

April 16, 2015 at 3:54 am

Chuyện Magnitogorsk số 6 – Bật lửa của Balandin

leave a comment »

Trong Chiến tranh thế giới thứ 2, Magnitogorsk đóng góp 13 nghìn liệt sỹ, tức là hàng chục nghìn thậm chí cả trăm nghìn người đã tham gia chiến tranh. Thử tưởng tượng rằng, có một người thanh niên trong số họ, tên là Mikhail Balandin hay Artur Balandin hay vân vân, thôi gọi là Artur đi. Đàn ông ở đây nhiều người tên Artur.

Artur Balandin dong dỏng cao, tóc vàng, sinh tầm đầu 1920s, tới khi chiến tranh nổ ra thì anh 19 – 20 tuổi, cầm súng ra trận. Artur tham gia rất nhiều trận đánh, suốt từ 1941 đến hết chiến tranh, trải qua nhiều mặt trận, từ nội địa Nga tới Warsaw tởi Berlin. Suốt cả cuộc chiến, lúc nào trong túi anh cũng có một chiếc bật lửa mà một đồng đội lớn tuổi đã tặng cho anh từ những ngày đầu quân ngũ.  Đó là một chiếc bật lửa rất đẹp bằng thép trắng, thân bật lửa gắn một miếng mạ đồng có hình chân dung nhìn nghiêng của một vị tù trưởng da đỏ. Anh luôn giữ nó trong túi ngực trái, nơi có chiếc ví nhỏ giữ hình người yêu xinh đẹp của anh.

Anh tin rằng đó là chiếc mật lửa mang lại may mắn, giữ cho anh mạng sống để trở về. Và anh đã trở về thật, không nằm trong số 13 nghìn ngôi mộ liệt sĩ của Magnitogorsk, và lành lặn. Vợ anh sinh cho anh mấy người con, trong đó có người con trai út là Vladimir Balandin. Rất nhiều năm sau đó, Vladimir lấy vợ và sinh ra một đứa con trai, nhưng thằng bé vừa chào đời được hai năm thì Vladimir rủi ro mất sớm. Ông già Artur Balandin lòng buồn vô hạn, chợt nhớ tới chiếc bật lửa Tù trưởng da đỏ, vật mang lại may mắn. Ông bèn lục lại nó tận dưới đáy hòm đồ cũ thời chiến tranh, tặng nó cho người con dâu. Tới khi đứa bé lớn lên, thì mẹ nó giao lại chiếc bật lửa cho nó, như một kỷ vật vô giá của người ông nội đã mất.

Thằng bé có tên Ilya Balandin. Và đây là chiếc bật lửa kỷ vật của ông nội nó, vật may mắn đã giúp ông nội của Ilya vượt qua hàng nghìn dặm chiến trận kinh hoàng của WWII.

IMG_20150412_002011

***

Buổi tối ở Magnitogorsk thời gian rất dài. Tới gần khuya, tôi thường xuống bar ngồi làm vài cốc bia. Ở bar hoặc có em Victoria mi nhon mông cong mặt lúc nào cũng vênh ngược lên trời, hoặc em Olessia nhỏ xinh nhưng mặt lúc nào cũng buồn như bị bồ đá, hoặc em già Katherin luôn tươi cười nhưng chỉ cười và không bao giờ nói gì. Tôi luôn ngồi nói chuyện với Ilya.

Ilya nợ tiền một bọn mà nó gọi là Mafia, thường phải làm việc cật lực từ sáng đến khuya, hết ở bar lại đi làm bảo vệ. Một tuần sẽ có hai cho đến ba đêm nó không được ngủ. Thật vất vả. Ilya mới có 23 tuổi, rất trẻ, và có một cô vợ cũng rất trẻ. Ilya cao hứng khoe rằng, vợ của nó có một bộ ngực khủng rất rất đẹp và nó yêu bộ ngực đó đến nỗi sẵn sàng làm mọi thứ trên đời, dù vất vả đến mấy. Tôi uống cốc bia rồi bảo, nhiều lúc anh muốn anh có thật nhiều tiền. Nó hỏi tại sao. Vì anh có nhiều tiền thì anh có thể giúp chú. Ilya nói, cảm ơn, nhưng tôi sẽ tự vượt qua khó khăn. Anh thấy đấy, tôi rất khỏe, tôi có thể làm việc cả ngày cả đêm. Nhưng nó nói thêm, phải cái, tôi là một thằng ngốc, một thằng durak.

Tôi bảo, anh thấy chú rất buồn cười nhưng không phải một thằng durak, thời gian còn dài và biết đâu sau này chú sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Ilya cười, nói, hy vọng thế. Những câu chuyện của chúng tôi cứ nhẩn nha lanh quanh như vậy. Tôi bảo Ilya, cuối tuần này chú rảnh không, đưa anh với hai thằng đồng nghiệp anh đi lên núi, thử trượt tuyết một phát. Ilya đồng ý ngay, bảo, tôi đang sửa cái xe, nhưng đến cuối tuần chắc xong, tôi sẽ đưa anh đi và dạy anh trượt tuyết. Tôi đã đi nghĩa vụ 2 năm, ở trong quân ngũ tôi học được mọi thứ, từ lái xe, cưỡi ngựa, bắn súng, và cả trượt tuyết.

Tối hôm kia tôi về khá muộn, chơi bowling với mấy thằng đối tác, uống rõ lắm bia. Lất ngất về tới, Ilya nhìn thấy bèn gọi vào bar, rồi bảo, xe đã sẵn sàng, có xem xe không. Tôi ra sân, chui vào con xe Lada Samara siêu ghẻ, số má lọc xọc, đạp côn pạc pạc mấy phát mới ăn, máy gầm lên rất phê, rồi lượn một vòng ra sân sau khách sạn rồi lượn về, không dám ra đường nhỡ cảnh sát bắt bỏ mẹ. Tôi bảo, đây là con xe phê nhất anh từng lái, Ilya rất khoái trá. Xe này tôi mua mấy tháng trước, giá nghìn rưởi đô.

Đêm qua tôi xuống bar, bảo Ilya, còn vài chục phút nữa là sang ngày mới, là ngày sinh nhật anh, chú có uống vodka với anh không. Ilya từ chối, bây giờ tôi còn phải đi làm ca nữa. Thôi hẹn nhau ngày mai đi trượt tuyết.

***

Trưa nay trượt tuyết một hồi, Ilya khen tôi giỏi, dễ dạy, nhưng vẫn còn kém lắm hehe. Rồi rời bãi tuyết, tháo giày, ra ghế đá ngồi thở. Đoạn, Ilya nói, tôi có một món quà nhỏ tặng sinh nhật anh. Quà nhỏ nhưng rất quý.

Đây là chiếc bật lửa của ông nội tôi, bật lửa này ông tôi có khi tham gia quân ngũ. Sau ông nội tôi cho mẹ tôi, rồi đến tôi giữ. Hôm nay tôi tặng nó cho anh. Đây là chiếc bật lửa may mắn. Tôi giật mình sửng sốt trước giá trị của món quà. Bèn hỏi lại cho kỹ, ông nội của chú tham gia quân ngũ khi nào, thì được biết đó là chiến tranh thế giới thứ hai. Chiếc bật lửa này mang lại may mắn, ông nội tôi luôn giữ nó bên mình, nay tôi tặng nó cho anh, người bạn tốt nhất của tôi, hãy giữ nó bên mình và nó sẽ mang lại cho anh may mắn.

Tôi chả biết tại sao tôi lại là bạn tốt nhất của thằng Ilya, tuyền chỉ ngồi bar tự uống bia, còn chưa mời được nó ly nào vì nó không uống trong giờ làm việc. Nhưng tính lịch sử của kỷ vật và tình cảm chân thành vô điều kiện của người tặng, khiến tôi gai cả sống lưng. Tôi đứng dậy, đặt tay lên ngực cúi chào và nói cảm ơn. Ilya Balandin cũng đặt tay lên ngực chào đáp lại, và nói, đây là chuyện từ trái tim tới trái tim. Đoạn Ilya cười khanh khách lên, oh shit, đi hút thuốc đi.

***

Khi về tôi sẽ thử bơm gas vào xem cái bật lửa 1940s thậm chí 1930s này có còn dùng được không. Tôi ngạc nhiên thấy bộ phận đánh lửa của nó vẫn hoạt động, vẫn đánh tia lửa.

Cảm ơn Ilya Balandin.

Anh chả có gì tặng lại hay đáp lại chú. Chỉ mong chú và bộ ngực khủng nhà chú sẽ gặp nhiều may mắn.

Written by Tequila

April 12, 2015 at 5:19 am

Magnitogorsk số 5 – Linh tinh

with 2 comments

Có lẽ chuyến đi này không có cơ hội được nhìn thấy mùa xuân nước Nga. Chỉ còn ở đây gần hai tuần nữa, mà thời tiết chẳng có vẻ gì là thay đổi cả. Hôm qua mới ấm lên +6  +8 độ C, hôm nay đã lại tụt xuống – 5.

Tối nay xuống bar làm cốc bia, vắng ngắt. Hôm nay thằng Ilya không làm, nên cũng không có ai nói chuyện. Hôm nay là ngày nghỉ của Ilya, nó không phải làm và được ở nhà với vợ, đó là thời gian tuyệt nhất trong tuần, nó nói. Hai em gái trực bán hàng là Olessia và Victoria đưa tôi cốc bia và lại ra bàn ngồi cười hí hí với nhau trước màn hình laptop của các em, check mạng xã hội Nga nhợn, mạng vk.com.

Chả biết làm gì, tôi bèn lôi tablet ra vẽ. Con tablet còi chạy hệ điều hành Windows 8.1 này, rất lợi hại, tôi thường dùng chương trình OneNote của nó để viết thay cho sổ tay công việc, vứt hết các loại sổ giấy. Bút của con tablet còi này rất tuyệt vời, mà chỉ tuyệt với OneNote, viết rất thật tay, nhẹ thì nét thanh mà mạnh thì nét đậm. Tôi dùng nó để vẽ luôn.

 

Bar khách sạn Avrora, số 122/1 đường Các Mác, thành phố Magnitogorsk, 23h ngày 3/4/2015. Bar trang trí theo phong cách thời Stalin, rèm cửa đỏ rua vàng, giá sách chất đầy Lê Nin toàn tập, tường treo những tấm chân dung tướng lĩnh lãnh tụ, nhân viên mặc áo trắng thắt khăn quàng đỏ. Ngồi bar này, lơ mơ thì có thể uống bia tươi, mà tập trung nghiêm túc thì có thể làm vài ly Cognac Ararat, thương hiệu nổi tiếng của Liên bang Xô Viết.

 

bar Avrora hotel

Written by Tequila

April 4, 2015 at 2:43 am