Teq's Blog

Archive for the ‘Sách’ Category

Đọc sách để làm gì, hả con giai bố

with 5 comments

Tất nhiên mày còn quá nhỏ, thằng con giai bố ạ,  mày chưa thể hiểu được rằng lúc vợ vắng nhà là lúc mà bất kể hay dở thế nào, chúng ta nên tận hưởng. Đơn giản là sự khác biệt. Và bố mày có thể đóng cửa tắt đèn, bật máy tính nghe nhạc, gác chân lên cửa sổ, hút thuốc, lười biếng và thư giãn trong một trạng thái teo não, không nghĩ gì cả.

Thế mà mày lại phá vỡ sự yên tĩnh của bố, không gõ cửa mà vào phòng, chỉ để xin bố một điều vô lý là, cho con đọc truyện thêm 10 phút nữa. “Không được, bây giờ là 11h rồi con ạ, phải đi ngủ”. Một tí thôi mà. Không là không, đi ngủ thôi mai còn gọi bố dậy đưa con đi học cho đúng giờ. Thằng con tiu nghỉu quay đi, đi ngủ.

Định nói với nó là, mày mà không biết nghe lời là bố cấm mày đọc sách luôn. Sách với chả vở!

***

Trưa hôm rồi trên đường đi làm, mải lo nghĩ công việc, nhìn ngắm lung tung. Bỗng thấy cái biển “Hiệu sách…”, nhìn xuyên vào bên trong hiệu sách, thấy, tất nhiên, toàn là sách, rồi tự nhiên thấy cảm giác mát lành thư thả và như ngửi thấy mùi giấy thơm thơm của những cuốn sách phảng phất xung quanh. Trong một khắc rất nhiều cảm giác xưa cũ liên quan đến sách ùa về. Mùi mùa hè và mùi cây hồng xiêm, tiếng ve kêu trên cây xà cừ, một ngày ấu thơ trèo lên mái bếp đọc truyện. Cốc bia có hương vị thơm ngọt rất hợp với khi trời khi một ngày thu nào đó ngồi ở quán bia bên hồ đọc sách. Cảm giác ấm áp sung sướng khi mùa đông đút cái đèn bàn vào trong chăn, trùm chăn bật đèn đọc truyện chưởng, kẻo ông già đi qua thấy đọc chưởng lại ăn chửi. Những ngày hè nằm chìm nghỉm trong đống sách cũ mốc trên gác xép của ông ngoại để đọc cả chục cuốn một ngày, tất nhiên là chỉ đọc những ghi chú của ông, rồi quẳng, lấy cuốn khác. Cảm giác rung lắc khi máy bay đi qua một vùng thời tiết xấu, ngửng đầu lên chờ cho hết rồi lại vùi đầu vào cuốn sách đọc giết thời gian. Mùi quần áo bẩn sực lên khi mở cái túi du lịch bết bát bùn buộc sau yên xe máy trong những chuyến đi, lôi ra cuốn sách để cất nó lại vào giá sách, kiểu gì đi đâu cũng mang đi một cuốn dù chả mấy khi đọc được dòng nào. Những thứ liên quan đến sách thật là dễ chịu. Sách là một trò chơi quen thuộc.

Tất cả mọi thứ đều liên quan đến nhau. Chiều muộn hôm ấy vẫn còn đang loay hoay với công việc, thì vợ nhắn và gửi cho xem ảnh thằng con đang đọc sách. Đi đón con, tìm không ra nó đâu cả, tìm mãi hóa ra đang chui trong thư viện trường tiểu học để đọc truyện. Mày đúng là con bố. Tuy bố không bao giờ làm gương gì cho mày, những buổi tối mà bố ở nhà, thì toàn cắm đầu vào máy tính chơi game.

***

Đọc sách chưa chắc là điều gì bổ ích cho lắm, thằng con giai bố ạ. Nó khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp, nó khiến chúng ta hoài nghi.

Cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản, rõ ràng, trắng đen minh bạch. Mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh, chó thì sủa gâu gâu còn mèo thì kêu meo meo, hết sức là giản dị. Song với những cuốn sách, do những thằng đểu con đểu viết ra, mà con giai bố sẽ đọc, con giai bố sẽ rơi vào một mớ hầm bà lằng. Những suy nghĩ cá nhân của những thằng/con đểu ấy viết ra sẽ không hòa trộn được một cách logic với bản thân con giai bố cũng như những gì mà con giai bố nhìn thấy. Đến một lúc nào đấy, khi con giai bố đọc đủ nhiều tùy theo cơ địa, con sẽ gặp phải một tình trạng đứt gãy có hệ thống. Con có thể sẽ thấy mùa hè không hẳn là mùa hè mà nó là một trạng thái đã qua hoặc chưa đến của mùa đông, con sẽ có lúc nghĩ rằng biết đâu chó nó kêu meo meo chứ, thế quái nào tai mình nghe lại thành gâu gâu. Con có thể phát sinh những câu hỏi vớ vẩn. Kiểu như, tình yêu, tình bạn, hay những tình cảm tốt đẹp khác, vốn dĩ rất nhẹ nhàng thò tay ra là nhặt được, song vì người ta bọc chúng bằng những lớp giấy gói quá long lanh đến nỗi người ta chỉ còn biết tới giấy gói. Rồi đứa nào cẩn trọng bóc bỏ lớp giấy gói long lanh ấy ra thì lại thất vọng vì cái ruột quá tầm thường, sợ quá bèn bọc lại và trao tặng cho người khác lòng tự dối rằng nó thật sự long lanh. Hay kiểu như, đọc một hồi con sẽ thấy lịch sử nhất định không thể là sự thật, thậm chí sự thật cũng không bao giờ là sự thật bởi chỉ cần bước một bước chân đổi một độ góc nhìn thì chúng ta sẽ có một sự thật khác.

Khi sự đứt gãy ấy xảy ra, con giai bố một mặt sẽ nhớ tiếc những điều nguyên bản khi con còn mù chữ. Và đồng thời lúc ấy, con sẽ bước chân vào một hành trình không có kết thúc, để đi tìm một điều gì đó mà con biết chắc sẽ không bao giờ tìm được.

Một lão rất đểu tên là Sienkiewicz, tác giả Quo Vadis, có một truyện ngắn nhảm nhí kể về một thằng có diễm phúc gặp được nữ thần Chân Lý, mỗi tội nữ thần trùm mặt bằng rất nhiều tấm voan. Mỗi khi đạt một level trí tuệ cao hơn, hắn lại được nữ thần cho gỡ một lớp voan che mặt. Cứ gỡ được một lớp thì nhan sắc tuyệt trần của nữ thần lại rõ hơn một chút. Đến khi hắn già sắp chết và cực kỳ minh tuệ rồi, kỳ diệu thay hắn đạt được đến level đỉnh cao mà nữ thần cho phép hắn gỡ lớp voan cuối cùng. Cái hắn nhìn thấy chỉ là một ánh sáng chói chang khiến hắn lập tức mù lòa, không nhìn thấy gì nữa và trí tuệ của hắn cũng mất hết chỉ còn sự ngu độn, Chân Lý không dành cho loài người.

***

Bạn bố, có những thằng đã đọc sách nhiều quá, đến nỗi giờ này bố sẽ thật sự ngạc nhiên nếu nó vẫn còn đọc. Lại có những thằng khác, bố biết chắc bọn hắn không thể ngừng đọc được. Một thằng như thế có thể làm một nghề gì đó kiếm tiền, có thể lo liệu chu toàn vợ con, công việc, vân vân, một anh đàn ông hoàn hảo, nhưng tất cả chỉ để che đậy một thực tế đáng xấu hổ rằng hắn sinh ra là để đọc sách. Chỉ để đọc sách mà thôi, mục đích đọc cuốn sách này là để xong còn đọc cuốn tiếp theo. Trí tuệ của hắn tất nhiên đã trở nên rất cao mà bố không hiểu trên tầng cao ấy thì có gì, có mát không. Rồi cho đến khi hắn trở thành một lão già khú đế đến nỗi quên cả tên mình, hắn cũng sẽ đàm phán với thần chết mỗi ngày, từ từ bình tĩnh cứ dựng lưỡi hái đấy uống café đi, từ từ để yên tôi đọc nốt cuốn này đã please.

Dĩ nhiên, tất cả các người lớn, tất cả các cô giáo thầy giáo, cả bố nữa, đều khuyến khích con đọc sách. Đọc sách là tốt, ai cũng bảo thế, nhất là những đứa sau khi ra trường đi làm thì không bao giờ còn mở cuốn sách nào ra. Bố cũng bảo là đọc sách là tốt, tuy không tốt lắm nhưng vẫn tốt.

***

Bởi vì sách rất tử tế. Cũng có một số loại sách không tử tế lắm, ví dụ như loại sách dạy người ta sống tử tế, nhưng đa phần là chúng tử tế. Sách không rắp tâm làm hại gì chúng ta cả. Kể cả sự cô đơn và cái hoài nghi mà sách mang đến cho chúng ta, cũng vẫn tốt. Nỗi cô đơn mà sách mang lại, không phải là cái cô đơn thô sơ khi xung quanh ta không có ai, mà là cái cô đơn đến khi ta biết rằng có quá nhiều ai. Những ai đó đã sống, đã suy nghĩ, đã viết. Ta muốn gặp họ mà không thể, ta hiểu ra sự đơn độc của cái tôi của mình.

Cái hoài nghi mà sách mang lại, là cái hoài nghi về mọi vấn đề. Con có thể hoài nghi cái tốt, hơi tệ một tí, nhưng con cùng lúc đó cũng hoài nghi cái xấu. Hoài nghi về cái xấu chính là mảnh đất thánh mà loài người xấu xa này có thể vin vào, rằng có thể tồn tại một Sangri La thiên đường đâu đó để phấn đấu. Con giai bố thấy xấu xa khi đi mua dâm chẳng hạn, bèn giở SGK ra đọc Truyện Kiều, bình thường, Từ Hải cũng thế mà vẫn anh hùng như thường. Con giai bố đi ăn cắp chẳng hạn, không sao, Giăng Van Giăng cũng ăn cắp, chỉ cần ra tù phấn đấu làm thị trưởng là ok, biết tha thứ cho cảnh sát và không tham gia cách mạng thì lại càng oách. Con giai bố phản bội ngoại tình chẳng hạn, không sao đâu cứ đọc Anna Karenina, kệ con đấy nó đâm đầu vào xe lửa chứ anh em mình buồn bã chút rồi đi lính là lại ngon. Con giai bố giết người chẳng hạn, không sao cả chỉ cần làm sao để không bị cảnh sát bắt, rồi thành lập băng đảng, trở thành Bố Già là sẽ được ngưỡng mộ ôi trồi ôi. Quan trọng không phải là xấu hay tốt, quan trọng là làm sao để bọn nó thấy mình tốt.

Vậy đó. Những người xấu mà con giai bố nhìn thấy, chẳng qua con chưa thấy họ tốt lúc nào mà thôi. Những người tốt mà con thấy, 100% là những đứa chưa bị phát hiện. Bố mày đây đã phạm vô số tội lỗi, nhưng trong thâm tâm mình, mỗi khi thành thực nhìn vào bản thân mình, bố chả thấy bố xấu xa bao giờ cả. Bởi vì bố mày đã đọc nhiều sách. Bố phạm tội gì xong, lập tức bố tìm ra ngay được một nhân vật nào đấy trong một áng văn trác tuyệt nào đấy để biện minh, rất khỏe, hê hê, tự do như chim trời ấy con ạ.

Và cuối cùng, cho dù cuộc đời của con có chả ra gì đi nữa, thì nhờ đọc sách con sẽ luôn được sống trong muôn vàn những cuộc đời khác, phong phú hấp dẫn và bao la bát ngát. Mà bố ai biết được, bố mày tất nhiên không, cái gì mới là cái thật.

***

Thôi tóm lại bố rất vui vì con giai bố thích đọc sách. Bây giờ bố đi ngủ đây để mai mày gọi thì bố sẽ dậy được để đưa mày đi học đúng giờ.

Written by Tequila

November 4, 2016 at 2:19 am

Posted in Sách

cho những ngày không dài

with 7 comments

Những ngày này ngắn quá, chưa kịp cảm thấy mình làm gì trong ngày thì đã tới giờ khuya. Thời gian tĩnh lặng duy nhất là đêm khuya khoác cái đàn lên vai, nổ máy con xe già, trở về nhà. Khoác cái guitar lên vai chạy xe máy về nhà là một cảm giác quen thuộc nhưng lâu lắm mới có lại và mình cảm thấy như thế  mình giống mình nhất.

***

Chiều nay về nhà, vợ bảo bế con gái một lát, chứ bố mấy tuần nay đi suốt. Mình bế con lên tay, trông nó quả có khác so với tuần trước. Chiều nào 6h cũng có mặt ở nhà rồi vội vàng cơm nước lại đi. Chợt nghĩ, dù muốn hay không, thì hai đứa bé này sẽ lớn lên với việc bố chúng thường xuyên bận rộn với những việc gì đó và dù nghĩ hay nói hay thế nào thì với chúng, bố vẫn là người luôn vắng nhà. Thôi thì không phải vắng nhà do bận ngồi quán bia triền miên đời anh đời tôi, trong khi đời cứ diễn ra ở quán bia, cũng là tốt rồi.

***

Bạn vừa gửi mess trên facebook. Bạn của những thời xa xưa lắm mười bảy mười tám tuổi. Bạn bảo “Hiện tại nó đang uống thuốc ngày ba bữa, tập Yoga và thể dục hằng ngày. Có vẻ như tình hình khả quan. Sáng nó đi bộ lang thang, dừng chân ở 1 quán nước nào đó bàn chuyện đời với những người không quen, trưa về nhà ăn cơm, uống thuốc và ngủ.” Bạn lang thang 10 năm ở Pháp, mới về, bỡ ngỡ dặt dẹo như mọi thằng mới đi xa trở về. Bạn hiền lành chất phác và trong sáng như xưa, như cái hồi mà trong cặp bạn lúc nào cũng có vũ khí, giang hồ vô đối, công an luôn phải canh ở cổng trường để canh chừng bạn, như cái hồi bạn bỏ tất cả mọi thứ để tập guitar. Mess này là bạn nói về thằng bạn cứt của chung, thằng Du, tiên sư thằng Du tự nhiên lại đâm ra điên điên dở dở. Tiên sư cả lò nhà thằng Du sao hành hạ nó triền miên từ bé đến lớn để nó đâm ra điên điên dở dở.

Thằng Du sáng sáng đi bộ lang thang, dừng chân ở một quán nước nào đó bàn chuyện đời với những người không quen. Đọc thế này lại nghĩ, nó có điên không, hay vì thế giới mà nó đang lạc bước vào, chẳng qua là một thế giới khác với thứ mà người như chúng ta cứ nghĩ rằng thế giới cứ buộc phải như chúng ta đang sống.

Phải chăng chỉ là những nếp nhăn đã hằn lên vỏ não.

***

Cả hai tuần nay cứ tập nhạc miết mải. Những sợi dây đàn khô queo đã mềm ra như bún. Tập miết mải, chán quá mở ipod nghe lại nhạc khác, tự nhiên thấy hiểu cách mà thằng hói mặt ngu trong band của Norah Jones chơi guitar thế nào. Mình có thể hiểu được rồi, tại sao nó chơi hay thế. Nó chơi rất hay, nhưng là cái hay của lao động và niềm tin vào nốt nhạc mình gảy, chứ không phải cái hay đến từ thế giới khác.

Trở lại tập nhạc một hồi, mình bắt đầu cảm thấy những phím đàn cũng quen thuộc như bàn phím máy tính vậy thôi.

Mình cũng bắt đầu hiểu tại sao những nhạc sỹ nhạc công Việt Nam lại cứ chơi hoài một thứ nhạc một kiểu phối khí tẻ nhạt nịnh những đôi tai dễ dãi, như là  như cơm nguội trộn mỳ chính vậy. Hoặc họ có phá cách thì cũng chỉ là bắt chước. Họ mãi vẫn chỉ là Việt hóa nhạc Tây. Việt hóa từ pop tây, từ country tây, từ rock tây, từ rap tây. Có những bản họ chơi một cách kỳ vĩ nhưng vẫn chỉ là Việt hóa. Mình nhớ lại hồi đầu sang Nga có nghe thằng Cô dắc chơi guitar, một thằng đéo biết đánh guitar, biết mỗi La thứ Rê thứ Mi bảy quay về La thứ, mà sao nó chơi ra chất hay như vậy. Bởi cái chất ở trong lòng nó chứ đéo phải là đàn.

Mình cũng hiểu hơn việc người ta Việt hóa văn chương tây. Mình hiểu hơn tại sao nhà văn Việt Nam ngày nay không sáng tác mà chỉ Việt hóa những gì họ đọc Tây viết. Họ viết với lòng kính trọng và run sợ trước những gì họ đã đọc. Và họ dành rất nhiều trang viết để nói về những cảm xúc vụn vặt và những chuyện kể về những bạn văn Việt hóa. Chẳng ai dám viết về những thứ như họ nhìn thấy. Chả lẽ họ không có gì để nhìn thấy ư?

Chẳng nhạc sỹ nhạc công nào chơi nhạc như họ muốn chơi. Có khi họ chẳng biết họ muốn chơi gì, như thế nào, hoặc nếu muốn biết thì họ sẽ trình bày cho bạn nghe bằng mồm ở quán bia.

Mình bỗng muốn viết một email cho Giang Trang cô bạn rất mến yêu của mình, rằng mình biết là cô ấy là người hát nhạc Trinh hay nhất. Khánh Ly không còn là tượng đài nhạc Trịnh nếu đã nghe Giang Trang hát. Nhưng, đúng là nhưng, bè đệm cho cô ấy chưa bao giờ tương xứng với giọng hát. Những bè đệm kiểu đó là thứ mà ai hát vào cũng vừa tai. Giang Trang hát nhạc Trịnh là thứ ai cũng nghe mãi rồi, bè đệm lại cũ mèm thì hát hay cỡ mấy cũng chỉ là cái pizza quen thuộc bỗng hôm nay có thêm chút gia vị.

Mình nói nhảm quá rồi.

Written by Tequila

November 2, 2011 at 6:25 pm

Posted in Sách

Welcome to the hell

with 9 comments

Sướng quá, phòng đọc sách với cái bàn rộng của tôi, giờ đây được nâng cấp lên một đẳng cấp mới. Nó vẫn ở vị trí cũ, cạnh ban công, quay lưng về phía bếp và chậu rửa bát, nó vẫn chỉ là một cái bàn dài 1m2 và một bức tường. Trên tường vẫn treo mấy cây đàn, dười gầm bàn vẫn có cái nồi cơm điện vợ vẫn nấu cơm hàng ngày, vẫn có cái PC, nhưng mà có thêm một đôi loa, một cái ampli ghẻ, một cái đầu CD ghẻ.

Một vài tuần trước, thằng bạn cho tôi một đôi loa nhỏ. Tôi ra chợ giời mua về một cái ampli, mục đích chỉ để nghe nhạc từ máy tính. Nghe đã thấy khác biệt quá nhiều so với cái loa Microlab. Tôi nhắn tin cảm ơn thằng bạn. Thằng bạn nhắn lại, gọn lỏn:

“Welcome to the hell”

Quả nhiên, chỉ sau vài ngày, tôi không còn chịu được chất lượng âm thanh phát ra từ cái soundcard của PC. Thằng bạn lại quẳng cho cái đầu CD cũ nát. Cái đầu quá cũ và quá kén đĩa, nhưng cái đĩa mà nó đọc được thì phát ra thứ âm thanh khiến tôi không thể quay đầu đi, và cuối cùng lại mò ra chợ giời khênh về cái đầu CD khác không kén đĩa.

Thằng bạn phân tích: Đầu tiên mày có đôi loa, mày đi mua ampli rẻ nhất có thể, rồi mày đi mua đầu CD. Mày sẽ sướng vài ngày, rồi mày sẽ thấy đôi loa này không phù hợp với cái ampli và đầu CD. Mày sẽ nghĩ đến nâng cấp đôi loa mới. Khi có đôi loa mới, mày sẽ thấy cần phải đổi ampli lên con ngon hơn tẹo. Vòng xoáy trôn ốc không bao giờ kết thúc. Welcome to the hell!

Không, tôi biết mình là ai, tiền có bao nhiêu trong ví, và tôi nghĩ rằng sẽ kiểm soát được vòng xoáy trôn ốc.

***

Năm xưa, đã xưa lắm, tôi mới học lớp 2 lớp 3 gì đó, ông già đi Tây về, hầu bao rủng rỉnh sau khi bán đi nhiều vòng bi nồi áp suất, ông già mua một cái cassette Tàu hai cửa băng. Tôi nghịch nó rất nhiều với thứ âm nhạc hồi đó là các băng nhạc đỏ, nhạc tây của Boney M, nhạc vàng Tuấn Vũ…

Nhiều năm sau, một ngày kia, bạn ông già tới chơi nhà. Bác này là một dân chơi thứ thiệt, tới giờ vẫn là dân chơi sành điệu, chơi những món dân thường khó mà đua đòi được như kiểu chơi mô hình máy bay hay là chơi dù lượn. Năm đó bác từ Sài Gòn ra thăm nhà tôi, tặng bà già một băng nhạc Joan Baze mà tôi còn nhớ là cầm cái băng nhạc lên đã cảm thấy sự khác biệt lớn lao. Ông bác bảo tôi bật nhạc. Tôi bỏ vào chiếc cassette Tàu, đã rất già lão, muốn bấm play phải dùng một cái tăm để gài. Tôi nghe thấy hay lắm, nhưng ông bác bảo thôi mày tắt đi, đây là âm thanh chứ không phải âm nhạc, tắt đi uống rượu cho ngon.

Đôi năm sau, chắc cũng vì cái câu âm thanh chứ không phải âm nhạc, bà già tôi vận động được ông già, rồi giao cho tôi đi tìm mua một bộ dàn. Chính cái thằng bạn Welcome to the hell đi chọn dàn âm thanh cùng tôi. Chúng tôi chọn được một cái JVC, giá 15 triệu, rất đắt cái thời đó, thế mà bà già cũng chịu chơi. Và tôi được lên đời về nghe nhạc. Cái dàn JVC hiện vẫn còn, thằng em tôi vẫn đang dùng để nối vào máy tính nghe nhạc, nhìn nó mốc meo thế khó mà nghĩ rằng ngày xưa nó có giá trị thế nào.

Nhưng nghe nhạc bằng dàn JVC không thể thỏa mãn tôi, khi buổi đêm vẫn thích nghe nhạc và vừa học bài vừa thích nghe nhạc. Một tối nọ tôi và thằng bạn, lại chính cái thằng Welcome to the hell, đi lượn buổi tối trong khu, tôi bắt được tờ 10 USD. Theo lời khuyên của thằng bạn, chúng tôi đi mua một cái walkman Tàu.

Cái Walkman Tàu giá 70 nghìn ấy hoạt động hết công suất. Nó phải chịu đựng bao nhiêu cục pin chảy nước, bao nhiêu cái adapter tàu dòng ra méo xẹo, vài lần bị ông già ném vỡ vì tội vừa học bài vừa nghe nhạc. Cuối cùng nó cũng hỏng. Và tôi ra chợ giời. Tôi lọ mọ với ông thợ điện tử ở chợ giời, nghe ông chửi ngày này qua ngày khác vì tội ngu. Đỉnh cao sự nghiên cứu về walkman của tôi là một cái máy nghe nhạc tự ghép: một tấm gỗ, gắn bộ cơ, gắn bảng mạch, gắn đầu từ, gắn triết áp, gắn nguồn, có thể nghe bằng loa ngoài tự chế hoặc nghe bằng headphone…

Chính cái Walkman tự chế đó, và 3 cuốn MS Dos toàn tập tôi nghiên cứu để chơi được trò Tây du ký trên con máy tính cấu hình quá thấp, khiến tôi quyết ý nếu đậu Bách Khoa sẽ học khoa điện tử. Rồi sau cũng học điện tử, chả còn nhớ cái mẹ gì, cũng học chút viễn thông, chút IT, tất nhiên cũng chả nhớ mẹ gì. Nhưng nó cũng là sự bắt đầu, để bây giờ tôi lại làm việc ở một thứ khác hẳn, không hiểu sao.

Tất cả mọi thứ dường như đều có logic và xâu chuỗi nhau. Bộ ampli, loa, CD mà tôi đang nghe đây dường như là sự tiếp nối của cái cassette Tàu hai cửa băng màu đỏ, mỗi khi nhạc kêu thì dãy đèn led xanh đỏ của nó nhấp nháy.

***

Sự tiếp nối bằng chuỗi sự kiện lỏng lẻo nhưng lại cũng rất hiển nhiên ấy, đôi khi khiến tôi nghĩ rằng không thể coi thường những sự việc vớ vẩn hàng ngày.

Đôi lúc tôi tin rằng, một quyết định rất nhỏ như hôm nay mình ăn phở ở hàng quen thuộc hay ăn phở ở hàng đối diện chưa vào bao giờ, cũng có thể tạo nên một bước ngoặt lớn. Chỉ khi ngoặt một quãng xa, nhìn lại, người ta mới phát hiện ra mình ngoặt ở chỗ nào.

Kiểu như, một ngày hè 2002, tôi 23 tuổi ngồi ăn kem với cô bạn 19 tuổi mà tôi rất thích nhưng có vẻ như rồi cũng chỉ lại ăn kem rồi về thôi và vài tháng sau tôi đi Nga là hết chuyện. Bỗng trời mưa, và một cái xe buýt đi đến. Tôi bảo với nàng là hay lên xe buýt đi chơi một vòng. Chúng tôi đã đi xe buýt gần hết cả chiều hôm đó và một khoảnh khắc tôi đã không báo trước mà quàng tay qua vai nàng. Giờ nàng đang ngủ trong phòng và chuẩn bị sinh đứa bé thứ hai cho tôi, một bé gái.

Nếu trời hôm đó không đổ mưa, nếu chúng tôi không ngồi gần một cái bến xe buýt… tôi không tưởng tượng được nếu như vậy thì bây giờ, vào lúc 1h57 AM ngày 14/6/2011, tôi đang làm gì ở đâu.

Nhưng dù tôi làm gì ở đâu như thế nào thì cái thằng bạn Welcome to the hell của tôi chắc chắn sẽ vẫn thực hiện sứ mệnh của nó đối với cuộc đời tôi, ngày qua ngày rót vào tai tôi tuyên truyền những thứ hi-tech tốn tiền. Tôi mà có là triệu phú thì nó sẽ rót vào tai tôi những thứ mà triệu phú sẽ phải nhăn mặt xót tiền. Rẽ đi đâu thì rẽ, vẫn có những thứ bất biến đáng ngạc nhiên!

Cái CD với giọng vocal quyến rũ đã hết.

Đi ngủ.

Written by Tequila

June 13, 2011 at 7:06 pm