Teq's Blog

Archive for May 2013

Linh tinh 30/5/2013

with one comment

Mệt rồi mà đầu óc cứ ong ong u u. Lại phải ngồi nghe nhạc thư giãn một tí để còn đi ngủ. Kế hoạch nghỉ phép đôi ngày để nằm nhà thở thế là lại phá sản. Thời gian thì trôi nhanh như tên bắn. Công việc thì như cái thằng quần ống thấp ống cao bước phía trước, tay cầm sợi dây. Mình thì là con bò, cứ bị nó lôi tuột theo. Con bò thì thỉnh thoảng phài “ò.o.o” lên một tiếng xả stress, mình thì ngồi gõ máy tính.

Hai vợ chồng làm việc tối mắt tối mũi, có nhiều ngày chỉ kịp chào nhau một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối. Khi căng thẳng quá đôi khi cũng vặc nhau, vặc được một câu biết rằng cái bực bội này là do stress, nên lại thôi, cười.

***

Chiều chủ nhật tôi mang hai đứa con đi chơi, lên Cung thiếu nhi đăng ký học hè cho thằng ku. Tay bế một đứa, tay dắt một đứa, đi đến khung trời kỷ niệm tuổi thơ. Tôi đã được bố mẹ đưa đến đó từ năm mẫu giáo để học vẽ, và mãi tới năm lớp chín mới từ biệt ông thày dạy nhạc. Tay bế đứa con gái, tay dắt đứa con trai, tôi bước vào sảnh, nhìn quanh đâu đó vẫn còn những di tích long lanh trong ký ức, thang máy, hồ cá có những hình khối tròn bằng granitô, phù điêu kính nhiều màu sắc. Di tích long lanh kiểu di tích, một phần thực tại chín phần kỷ niệm. Hiện tại cơ bản là lem nhem và không gian rộng rãi xưa kia đã hoàn toàn biến mất nhường chỗ cho sự chen chúc. Vỉa hè đầy gió và lá vàng đã từ lâu biến thành đu quay đèn nhấp nháy nhạc chíu chíu. Ghế đá và tượng đã biến thành thú nhún. Khoảng sân rộng của chim sẻ và bồ câu đã thành chen chúc nhau những hàng rào khoanh ô trò chơi. Đó là tôi chưa được vào lớp học, chả hiểu lớp học hiện là như thế nào với bối cảnh chung như này. Chắc chắn sẽ chẳng còn bà giáo nào như bà giáo dạy vẽ dịu dàng như bước ra từ truyện cổ tích ngày xưa, và chắc chắn tới hai nghìn phần trăm là chẳng còn ông thày dạy nhạc nào như cái ông già xấu xí đã khuất của tôi. Những con người đó trong tuổi thơ tôi đều đã chết. Tuổi thơ của các con tôi đang ở trong một không gian khác hẳn, một không gian mà tôi không thể nào mà tiêu hóa và tin cậy nổi. Tất nhiên rồi chúng sẽ lớn lên, theo một cách nào đó, và vai trò của tôi như thể vai trò của một người đi đánh lô, đặt cược vào xác suất thấp.

Đó là những gì tôi nghĩ khi đang cho hai đứa con chơi ở cái sân khoanh ô chật ních các trò chơi. Rồi đột ngột trời đổi gió và mưa xuống. Mưa đang lất phất bỗng chuyển sang mưa rào, rồi chớp nhoáng, trời đất nằm trong một trận cuồng phong. Tay tôi dắt một đứa, tay ôm một đứa, rồi chuyển sang ôm cả hai đứa chạy ra xe, kéo đầu chúng vào ngực mình để che cho chúng.

Bộp một cái, quả xoài xanh bằng nắm tay rơi trúng vai tôi đau điếng. Cây xoài (hay muỗm) này năm xưa, trong một buổi chiều trời đổi gió, cũng từng tặng tôi một quả vào đầu. Như thể rằng, ngày xưa mày là thằng nhóc, giờ mày là cha của hai đứa trẻ, thì bố mày vẫn đứng đây và ném quả xuống đầu mày.

Tôi nhét được hai đứa con vào trong xe, mưa mù mịt, cây cối chao đảo, gió ào ào, hai đứa con ngạc nhiên sợ hãi trước cảnh tượng đó. Tôi cười trấn an chúng, rồi phóng đi, phi lên đường đê để tránh những rủi ro cây đổ. Chợt nghĩ đánh lô thì đánh lô, cây xoài hay cây muỗm đó vẫn còn đó để ném quả vào đầu mình, thì biết đâu con mình cũng sẽ tìm được những niềm vui từ chỗ này, theo một cách nào đó khác. Nếu không có hy vọng thì không ai đi đánh lô cả. Biết đâu thằng ôn con nhà mình sẽ gặp được một thằng thầy giáo dạy vẽ, kiểu hơi khác tí, chẳng hạn đầy hơi men, chửi bậy như đúng rồi, dạy trẻ thì ít ngắm mông các bà mẹ thì nhiều, nhưng lại làm cho thằng con mình cảm nhận được tranh Picasso, thì sao! Lại nghĩ, chả nhớ hồi xưa ai dạy mình chửi bậy, nhưng nếu mình không biết chửi bậy thì mình sẽ buồn biết bao.

***

Hôm nay hết giờ làm, thì họp một cuộc họp ngu ngốc, rồi chạy ra quán cafe cùng thằng bạn, họp tiếp. Việc của nó là chính, mình chỉ là vai phụ, nhưng mình đi dự thính. Thế là được ngồi nghe một cao thủ võ lâm. Nghe cao thủ một giờ bằng mười năm đọc sách! Anh đúng là một cao thủ vô đối trong chuyên ngành hẹp của anh, về cơ bản chẳng bao giờ mình được như anh ấy. Thế là thấy vui. Anh ấy nghiện cái chuyên nghành của anh ấy như một thằng phố cổ nghiện nuôi chim chào mào vậy.

Hết cuộc họp ấy, mình và thằng bạn đói quá, nhảy vào quán bia. Gọi bia uống, nhậu với mực hấp, ngao hấp, và nhậu với đống số liệu và biểu đồ duyên dáng vãi đái của nó, lúc về sung sướng hết cả người. Leo lên giường ngủ không nổi, vì đầu toàn biểu đồ.

***

Lúc chạy xe về, đường hẹp, bỗng thấy có thằng chạy ngược chiều giơ điện thoại huơ huơ. Chảy hiểu gì, đi tiếp. Thấy nó quay lại, vọt lên, tạt đầu ép mình vào lề. Thì ra là thằng Việt Kino. Mình xuống xe, nó bước tới, ôm lấy mình như thể nhiều năm không gặp. Như phim. Không hiểu sao nó nhận ra mình giữa dòng người xe. Người đi đường ai cũng ngoái nhìn. Chẳng khác nào mấy năm trước mình phóng xe ngược chiều thằng Hà Khui trên đường, hai thằng nhìn thấy nhau, phanh két một cái, rồi dựng xe giữa đường, bỏ xe đi về phía nhau, ôm nhau giữa phố.

– Anh đi đâu vậy?

– Đi làm thôi.

– Đi làm sao sặc hơi bia thế.

– Ờ thì kiểu làm nó thế. Mấy giờ rồi?

– Mười rưỡi, thôi về với vợ con đi. Mà tối mai dàn nhạc có buổi biểu diễn hay lắm, miễn phí, anh dẫn chị tới xem nhé.

***

Mình đi, lòng càng vui.

Bạn bè mình, người quen mình, ngoài đời trên mạng, có người hay chỗ này, có người dở chỗ kia, nhưng rất ít người xấu, thậm chí mình ngồi nghĩ mãi cũng không ra thằng nào con nào xấu xa. Người ngoài đường từ bé đến nay mình gặp, cũng chẳng nhớ ra kẻ nào là khốn nạn. Thế mà sao cái xã hội này lại phò vậy?! Hay lòng mình phò nên nhìn đâu cũng phò?!

Hay là, tất cả mọi người đều cơ bản tốt, những cái xấu chỉ là lặt vặt cục bộ cụ thể ở điểm nào đó, cái tốt thì nhiều nhưng bị tản mát, tựu chung là đã bị lạc mất cái công thức chung. Như các thằng anh thằng em người H’mong của mình, chả kém gì ai, nhưng họ bị lạc mất công thức chung. Họ bị lạc mất lãnh thổ, lạc mất chữ viết, thành ra cả một cộng đồng mông lung đi lạc từ ngọn núi nghèo đói này sang ngọn núi nghèo đói khác.

Tương truyền người H’mong ở vùng núi cao phía bắc, rất hoành tráng, có văn hiến và ngôn ngữ và chữ viết riêng. Nhưng rồi chiến tranh loạn lạc, họ bị đẩy dần về phương nam, bị mất chữ viết của mình. Họ không quan tâm tới lãnh thổ, họ chỉ mong tìm lại chính mình. Hễ có một thằng nào tuyên bố tìm được lại chữ viết H’mong, thì thằng đó sẽ được người người đi theo, lập làm Vua Mèo. Câu chuyện này chả biết là đúng hay không, đấy là google thì ra thế.

Tôi nghĩ người Việt cũng bị lạc mất công thức theo cách như thế.

Written by Tequila

May 31, 2013 at 2:59 am

Posted in Linh tinh

Cập nhật về ngôi nhà trên núi của chúng tôi

with 16 comments

Hôm trước chị Codet và bạn Giang Trang share “thung lũng khói xanh” của tôi lên facebook, thế là email tôi chiu chíu nhận được thông báo like và comment. Tôi nhận được bao nhiêu lời thăm hỏi động viên, thật là sướng. Rất cảm ơn các anh chị các bạn đã quan tâm. Vốn, không hiểu sao, rất ngại trả lời từng comment, vì thế tôi xin phép trả lời mọi người ở đây luôn thể, bằng cách cập nhật thêm thông tin về siêu dự án của chúng tôi.

***

Năm qua, ở bản Sín Chải mọc lên hai ngôi nhà. Một là căn nhà gỗ của tôi ở cuối bản, hai là quả nhà gạch mái bằng ở đầu bản. Căn nhà gạch đó nằm chềnh ềnh án ngữ cái lối về của người leo Fansipan. Tất nhiên cái nhà gạch và chủ nhân của nó chả có gì sai cả, đất người ta mua rồi xây cái gì là việc người ta. Có điều thật hãi hùng nếu bản Sín Chải cứ dần mọc lên những quả nhà gạch xấu xí như vậy.

Còn căn nhà gỗ của chúng tôi, đương nhiên là phải đẹp hơn nhà gạch mái bằng, dù nó vẫn chưa đáng gọi là nhà mà mới chỉ như cái lán. Có gia đình H’mong ở trên Đồng Dù bỏ thung lũng mà đi, chuyển qua sinh sống bên mạn Lai Châu, bán lại cái nhà (chỉ bán nhà chứ không bán đất) với giá 20 triệu. Tôi cộp tiền cho anh Chư, suốt cả tuần sau đó anh Chư và đồng đội lên Đồng Dù tháo nhà, vác vai từng mảnh gỗ, khiêng cột khiêng kèo về, dựng trên đất của tôi. Dựng xong thì nó chỉ có cái khung là hoàn chỉnh, còn thì thiếu ván tường, khe hở trống hoác to tổ bố, mái thì chỉ là mái proximang. Chúng tôi sẽ phải lần lần kiếm gỗ về để lợp mái. Anh Chư bảo tôi mua cho anh cái cưa, anh vào rừng tìm gỗ cho, nhưng tôi không đồng ý. Mình làm cái nhà đẹp cho mình, nhưng lại vào rừng chặt cây, nhỡ thằng Huấn kiểm lâm nó biết thì nó chửi cho ngượng mặt. Kế hoạch là tôi sẽ mua proximang về, rồi đi đổi cho dân bản, nhà nào có chuồng lợn bằng gỗ thì cho em đổi gỗ lấy proximang. Hai mươi cái chuồng lợn là đủ cái mái nhà.

Cái nhà hiện giờ nó như này. Mấy ngày tết chúng tôi dắt hai đứa con lên ở trong đó, phải thêm bạt phủ và chắn proximang tứ bề mới tạm ngăn được một góc kín gió cho trẻ con ngủ.

IMG_20130215_100401

Trong khi đó, bọn trẻ con của tôi thì chúng lại thấy ở nhà này sướng hơn nhà thành phố. Đầy lợn gà ở xung quanh.

IMG_20130216_100448

IMG_20130214_134658

IMG_20130214_161424

(Treo trên tường là tranh của bọn trẻ con H’mong vẽ. Chả kém gì trẻ con thành phố vẽ, thậm chí những bức vẽ núi vẽ trâu bò lợn gà thì đương nhiên đẹp hơn)

***

IMG_20120916_094757

 

Còn đây là bức ảnh đẹp nhất về ngôi nhà của mình mà tôi có được. Trẻ con đã học tiếng Anh trong ngôi nhà của chúng tôi. Thày giáo của chúng là thằng Trọng dở hơi cám hấp, tiếng Anh như gió bằng cấp chứng chỉ đầy mình nhưng lại mò lên núi ở với bọn trẻ con H’mong. Sau hai tháng, bọn trẻ con bập bõm nói được tiếng Anh, biết đánh răng rửa mặt buổi sáng, biết rửa tay trước khi ăn cơm, kỹ năng chùi đít cũng được nâng cao đáng kể. Thằng Trọng lựa 2 đứa trẻ thông minh nhất, kéo xuống Sapa kèm cặp để chúng thi đậu vào cấp hai nội trú. Để có tiền nuôi bản thân lẫn 2 đứa trẻ con này, Trọng làm nghề hướng dẫn du lịch và đưa người đi leo Fans, sử dụng luôn đội porter là anh em trong bản.

Ngoài ra, mấy thằng ôn con vô công rồi nghề con nhà anh Chư, có thằng đã bắt đầu chịu đi học nghề sửa xe máy. Đội múa H’mong cũng đã được gây dựng tập tành trở lại.

Đó là những việc ít ỏi mà cho tới giờ chúng tôi đã làm được, trong đó đa phần lại là công của Trọng. Thật vô cùng đáng tiếc khi trẻ con đang quen học hành, thì chúng tôi bị tuýt còi và phải ngừng tất cả mọi việc dạy dỗ. Hiện dự án xây toa lét của tôi cũng đang bị đình chỉ. Mà chưa có toa let, chưa có nước sạch và nhà tắm, thì chưa thể mời bạn bè khách khứa lên đó được. Tất nhiên, trừ những thành phần có thể nằm ngủ cạnh chuồng lợn, có thể vệ sinh cá nhân ở dưới suối… nhưng kể cả những thành phần này cũng không ở được quá 2 ngày bởi vì không có chỗ tắm.

***

Trên đây là sơ bộ về tiến độ siêu dự án của chúng tôi. Tiến độ hơi chậm một tí nhưng mà không sao. Cuối năm nay anh Đinh La Thăng mà anh ấy thông được quả đường cao tốc Hà Nội – Lào Cai, giảm thời gian di chuyển từ 9 tiếng xuống còn 3 tiếng, thì dự án của chúng tôi cũng sẽ có cơ hội thúc đẩy tiến triển nhanh hơn.

Tóm lại, chúng tôi đang cố gắng làm được cái WC, rồi dù nhà chưa đẹp chúng tôi cũng sẽ dám mời anh em bạn bè lên chơi, uống rượu Sán Lùng, ăn lợn cắp nách, nhai rau cải mèo…

Một lần nữa cảm ơn những quan tâm chia sẻ của mọi người, các bạn quen cũng như chưa quen. Tôi thật sự cảm thấy rất vui, hãnh diện và có thêm nhiều động lựa để tiếp tục công việc.

Written by Tequila

May 21, 2013 at 11:58 am

Đợi trời sáng 15/5/2013

with 2 comments

Tôi đúng là một con cú. Hoặc thức khuya đến giữa đêm thì đi ngủ. Hoặc đi ngủ sớm thì lại dậy vào giữa đêm.

Hôm nay cũng vậy. Hai vợ chồng có việc về muộn, ăn cơm xong cũng đã hơn mười giờ. Vợ ru con đi ngủ, mình nằm ngoài phòng khách, dưới đất cho mát, giở điện thoại bấm soduku, rồi ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy lúc 3h, mắt ráo hoảnh, giờ ngồi đây một lúc cho buồn ngủ trở lại rồi sẽ làm một cữ ngắn nữa.

***

Tôi không tin lắm vào số mệnh (tức là tin theo cái kiểu đi xem bói mà thầy bói bảo giàu thì tin luôn, bảo nghèo thì thôi tạm thế đã, để kiếm ông thầy bói khác), nhưng tôi tin vào cái duyên. Mỗi việc đều có thể khởi một duyên, mà duyên đã khởi rồi thì cách thức mình đối xử với nó ra sao sẽ quyết định kết quả. Chẳng có gì kỳ bí ở đây cả. Bước chân vào quán bia là khởi một duyên say, uống ít hay nhiều lâu hay chóng sẽ quyết định việc mình trở về nhà trong tình trạng thế nào. Người cẩn trọng thì luôn cân nhắc mỗi khi khởi một duyên mới rồi lại nghiêm nghị trong tiến hành. Còn cái loại như tôi, vốn bừa bộn và chiều chuộng bản thân như chiều một đứa trẻ hư, tất là loạn duyên. Đời sống tất là nhiều thứ lằng ngoằng có lúc hấp dẫn có lúc rối beng.

Bây giờ mà liệt kê các việc đang làm, thì ra một đống. Mỗi một đầu việc mà chúng tôi đang làm, đều có thể là một việc làm full-time của người khác. Bạn bè có đứa hỏi là mày sống thế thì nghỉ ngơi thư giãn vào lúc nào. Tôi chả biết, vẫn đá bóng uống bia đều là được.

Các cụ bảo một nghề cho chín thì hơn chín nghề. Nay mình không/chưa đủ tài làm cái gì cho chín, cơm thì vẫn cứ phải ăn, cho nên đành làm nhiều việc. Mỗi việc bày ra lại phải chấp nhận chuyện lao động, hy vọng, rủi ro… với ý nghĩ mong rằng cái đống này biết đâu sau này lại có cái phát triển ngon, rồi mình sẽ rút đi những cái lèo phèo. Và cứ thế đặt ra những đầu việc mới, lại lao tâm khổ tứ cho nó. Bây giờ tôi đã hiểu rõ, cái kiểu của chúng tôi, không có cái may mắn to đùng nào tự nhiên rơi xuống được cả, cứ phải vất vả rồi đến khi mệt quá lại ngồi an ủi nhau. Có cái dài hạn có cái ngắn hạn, rất nhiều việc theo kiểu du kích. Nhiều nhóm du kích quá thì thành ra một cuộc chiến tranh du kích.

Mấy ngày nay ngồi cày liên tục công việc với thằng bạn, cũng là một việc mà thông thường có thời gian và có tiền thì người ta nên mở một cái công ty để xử lý nó. Nhưng cả thời gian và tiền đều không có cho nên làm kiểu du kích. Việc cũng hay. Có cái thuận lợi vừa đủ để hy vọng. Lại có những khó khăn sừng sững để biết rằng nó là việc thực tế không thể làm chơi chơi. Đánh du kích cũng dễ mất mạng chứ không thể chơi chơi được.

Rất nhiều năm sau này, khi tôi gác chân lên khung cửa sổ ngắm cảnh, uống chai bia lạnh, hút điếu thuốc, chửi bậy, tôi sẽ thấy là các việc mình làm bây giờ đều đúng cả. Cũng như cách bây giờ nhìn lại quá khứ tôi đều thấy mình làm đúng. Tôi nắm chắc tương lai của mình như con nhện nắm chắc cái mạng nhện đểu của nó, nhiều muỗi dính bẫy hay không mặc dầu, việc của con nhện là làm ra và trông coi cái mạng.

***

Đã lâu lắm không quay lại Sapa. Mấy tháng rồi. Nhiều lúc cũng sốt ruột nhưng cũng chưa làm thế nào được. Hôm trước nghe bảo trên bản có thằng mới chết (mà nghe tên không nhớ ra là thằng nào, dù đã uống rượu với từng thằng một), lại càng sốt ruột. Không nhanh thì bọn lớn trên đó chết cụ nó hết vì uống rượu đểu, bọn trẻ ranh lại sẽ tiếp bước thành những thằng nát rượu mà không tiền không đủ gạo nấu phải uống rượu đểu.

Nhưng mà chưa lên được vì bận quá, mà có lên cũng không được việc gì vì đang không có tiền. Cố gắng cuối hè, hoặc cuối năm, hai vợ chồng găm được ở đít quần mấy chục củ, thì lên làm tiếp. Nếu không thì sẽ phải lâu hơn. Miền xuôi mà chưa có tiền thì miền núi hẵng tạm đợi đã vậy thôi. Chúng tôi cần mấy chục triệu để bo lại cái lán, làm mái nhà gỗ, dựng hàng rào đá, và quan trọng nhất là kích hoạt nguồn nước sạch và làm cho xong nhà vệ sinh. Phải thay đổi cách thực hiện chứ cái kiểu đợt trước không ổn, mười mấy triệu không xây được cái bể nước tử tế.

Sau một năm làm các việc thực tế trên đó, tôi đã hiểu tại sao các dự án nhà nước hoặc của các tổ chức phi chính phủ chưa thể thành công. Bởi không thể làm một cái gì đó rồi lại đi. Phải là dài hạn, nhiều tháng, nhiều năm… để đặt ra một sự thay đổi. Rồi lại phải có sự vắng lặng âm thầm cần thiết để những sự thay đổi không quá ồn ào. Một năm qua chúng tôi đã làm nhiều việc, nhưng những gì thành hình nhìn thấy được chỉ là một ngôi lán và một cái bể lọc nước.

Những thành công còn lại do thanh niên Trọng làm. Hai thằng ôn con, thông minh nhất trong đám trẻ con, hiện đã được khởi đầu một tương lai mới. Thằng Trọng lôi hai thằng đó về Sapa, chăm chút từng ngày, hiện chúng đã tốt nghiệp cấp I với điểm số cao vãi cả đái so với bọn trẻ con dân tộc khác, và được vào học cấp II nội trú. Chúng đã có nền tảng đầu tiên để phát triển thành một người dân tộc thiểu số ngang phân với anh em dưới đồng bằng. Tất nhiên mới là sự khởi đầu, song thằng Trọng đã đem đến sự khởi đầu tốt đẹp như vậy cho bọn chúng là cực kỳ đáng kể. Nếu không có thằng Trọng, bọn chúng năm qua sẽ tập trung thời gian để lên núi canh nương hoặc chăn vịt, hai năm nữa lấy vợ, xong phim như mấy thằng anh chúng.

Việc của chúng tôi là dựng cho xong cái nhà, làm xong đường nước sạch và cái hố xí (thật chưa bao giờ nghĩ là làm một cái hố xí lại phức tạp vậy). Và chúng tôi cũng phải xử lý xong vấn đề chính quyền để còn mở cửa nhà tiếp đón các thể loại Trọng ta Trọng tây khác, tiếp nối chú em Trọng.

Tôi đang nộp lý lịch xin vào Đảng. Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm! Tôi chẳng ngán gì cái vụ vào Đảng nhưng cứ lần lữa mãi vì cái vụ ở lễ kết nạp thì phải thề. Vợ tôi, tôi còn chưa bao giờ thề là sẽ yêu em mãi mãi. Thế nhưng sau một hồi cân nhắc thì tôi đã viết đơn và viết lý lịch. Khi đứng trong hàng ngũ của Đảng quang vinh, tôi sẽ thoải mái dẫn lên bản những thằng ta thằng tây, cho chúng dạy học dạy tiếng Anh cho bọn trẻ con, khám chữa bệnh miễn phí, hoặc ngồi chơi vẽ tranh…, mà sẽ không có đứa nào căn vặn tôi rằng mày đang làm cái đéo gì với bọn H’mong trong bản.

Từ giờ tới lúc ấy, chúng tôi sẽ gắng giải quyết khó khăn, găm năm chục củ vào đít quần, làm cái mái nhà quây hàng rào đá trồng đào trong sân và xây nốt cái hố xí. Có nhiều mục tiêu cần làm nhưng có hai cái đầu tiên và quan trọng nhất cần triển khai, đó là đi học và đi ị đúng kiểu.

***

Hè rồi, buổi sớm mai ve kêu như chó.

Tôi và một thằng bạn nói chuyện với nhau thì có thán từ “như chó” để chấm than cho mọi vấn đề. Vậy là mùa hè đã tới, ve kêu như chó, trời thì đã bắt đầu hửng sáng. Bây giờ tôi sẽ đi ngủ trở lại, tiếp một cữ ngắn nữa rồi bảy giờ dậy bắt đầu chiến đấu với một ngày mới.

Bảy giờ tôi sẽ dậy, tắm một cái cho thoải mái, xong đóng hộp mình trong sơ mi quần âu phẳng phiu, giày đen bóng. Rồi tôi đút ví vào đít quần, tay cầm chìa khóa, tay nắm điện thoại, ra khỏi nhà. Y như trong phim chưởng, hiệp khách sáng ra thắt lại đai lưng, sửa sang búi tóc, cầm thanh kiếm lên rút ra khỏi bao một nửa nước thép ánh lóa lên. Rồi chàng tra kiếm lại, gài sau lưng, nhảy lên ngựa phi qua con đường núi quanh co, tới văn phòng, ngồi xuống ghế, bật PC check email.

Written by Tequila

May 15, 2013 at 5:12 am

Posted in Linh tinh