Teq's Blog

Archive for October 2011

While my guitar …

with 4 comments

Hôm nay vui ơi là vui. Sáng đang phải ngồi họp cãi nhau, thì có bạn gọi điện, bạn bảo có việc phải gặp ngay lập tức. Hỏi việc làm hay việc chơi. Bạn bảo việc chơi. Thế là trưa gặp nhau.

Thì ra bạn rủ tôi chơi nhạc. Bạn thì là dân pro. Nhưng bạn đang lên kế hoạch cho một buổi tối mà người ta chơi nhạc với nhau chỉ vì niềm vui không so bì hơn kém. Lúc đầu nghe không hào hứng lắm, nhưng rồi tôi bị thuyết phục, và thế là tôi nhận lời, hơn cả nhận lời vì tôi đã thấy phấn khích rồi, dù sẽ phải tập luyện đàng hoàng chứ không phải tả bổ xiểng mà lên chơi được.

Thế là đôi tay tôi lại được xách đàn lên sân khấu.

***

Cái đàn guitar là một cô nàng rất thân yêu nhưng lại quá cao sang đối với tôi. Chẳng bao giờ tôi biết chơi guitar cho tử tế, mãi mãi ở trình độ vỡ lòng. Tôi có một ngôi sao nào chiếu mệnh hay sao ấy, chẳng cái gì ra cái gì, cái gì cũng amateur.

Tôi nhớ hồi lớp sáu, mới đi tập đàn mấy buổi. Chiều mẹ đèo về, rẽ từ Bạch Mai vào Bách Khoa một đoạn, nhìn thấy cô bạn cùng bàn hồi lớp năm đang chạy chơi dưới nhà tập thể của cô ấy. Cô bạn ấy rất xinh, giờ tôi vẫn nhớ mặt cô ấy dù lần ấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy chuyển nhà và sau này không bao giờ gặp lại. Cô ấy tên là Quỳnh Anh. Khi mẹ đèo về đến nhà, tôi chui tọt vào một góc và chơi một bản nhạc với lòng xúc động xốn xang. Cảm giác ấy không quên được, vì đó là lần đầu tiên tôi biểu diễn một bản nhạc, dù là với khán giả tưởng tượng. (Nghĩ lại thấy mình đa tình quá).

Chơi nhạc, mỗi lần lên sân khấu là một thử thách. Nó khác với chơi một mình, hoặc tập cùng bạn bè, hoặc cầm đàn chơi giữa khi uống rượu nổi hứng. Lên sân khấu là không được phép sai, chả may sai thì không được dừng lại vẫn phải chơi tiếp, phải rất tập trung để làm được điều đó. Khán giả luôn là áp lực cực lớn. Mà lại còn phải chơi hay, phải làm chủ được mình và tự mình phải nghe lấy tiếng đàn của mình, mình thấy hay thì khán giả mới thấy hay được. Dân pro thế nào tôi không biết nhưng dân chơi amateur là như vậy.

Tôi đã biểu diễn trong lớp 7 trường Tô Hoàng của tôi. Tôi đã chơi ở sân trường cấp ba của tôi. Tôi đã chơi trước sinh viên toàn trường đại học của tôi. Tôi đã sang trường đại học khác để chơi. Tôi đã chơi ở quán cùng với các anh lớn. Tôi đã chơi trong quán bar Việt cộng ở Nga lợn với các chú em tôi. Có thể nói là với dân nghiệp dư, dù tôi thuộc loại trình kém nhất nhưng lại là một trong những thằng đứng sân khấu nhiều nhất.

Nhưng có hai sân khấu mà tôi nhớ mãi.

Một lần là sân khấu trường đại học của tôi. Tôi đã đứng nhiều lần trên sân khấu trường Bách Khoa nhưng đêm đó là đáng nhớ nhất. Chúng tôi đã chơi nhạc ròng rã từ bảy giờ tối đến bốn giờ sáng, hơn một trăm bài các thể loại. Có những bài chưa chơi bao giờ. Có những bài chơi chỉ vì thằng năm dưới ở khoa nào không biết cứ cầm chai rượu tu rồi vật nài, anh cứ đánh một hai câu dạo đầu thôi là em phê rồi, đoạn sau đó em tự nghe trong đầu em tự phê, đéo cần anh đánh nữa. Rồi từ trại của mình chúng tôi leo lên luôn sân khấu giữa, tất cả mọi người đều theo nghe chúng tôi, và chúng tôi đã chơi một lần cực kỳ xuất sắc, bên dưới là cả nghìn khán giả, có những thằng trèo lên cây cởi trần ra để vẫy áo. Đó là cái cảm giác mà kể cả dân chuyên nghiệp cũng ít khi được hưởng. Tới sáng, lục tục ra về, lên mạng check mail thì được xem biến cố 11/9.

Một lần là sân khấu trường cấp ba của tôi. Kỷ niệm thành lập trường, chúng tôi về với tư cách là những cựu học sinh. Lên sân khấu chơi nhạc. Chúng tôi chơi The man who sold the world của Nirvana, và chơi tiếp bản And I love her của Beat. Xong, cả trường hâm mộ chúng tôi, tôi và thằng bạn thân của mình, thằng vocal, vênh mặt đi một vòng các lớp xem có em nào xinh đẹp không. Chúng tôi làm quen với hai em, xinh nhất ở trong cái đám teen teen cấp ba ấy.

Hai thằng chúng tôi quen hai em ấy cùng một ngày, không, cùng một giây. Nhiều năm sau, hai thằng chúng tôi lấy vợ, không thằng nào đi đám cưới thằng nào được, vì đám cưới cùng ngày cùng giờ, phong bì khỏi đưa vì cộng trừ về không. Mỗi thằng lấy một em. Sau bao cuộc bể dâu, những lằng ngoằng tình ái, cuối cùng cái duyên là như thế. Hai cô bé lớp 11 gặp chúng tôi trưa hôm đó, một cô thì đẻ cho tôi một bé trai và vừa rồi là một bé gái, cô kia thì đẻ cho thằng bạn tôi một bé gái và sắp sửa là một bé trai. Thật là kỳ ảo.

***

Tôi bỏ đàn đã nhiều năm. Dù trên tường trước mặt tôi bây giờ vẫn là cây guitar điện mua ở công viên ВДНХ Moscow, một cây classical vợ tặng từ hồi mới lấy nhau, một cây acoustic mua năm rồi nhân dịp cãi nhau với vợ, nhưng tôi rất ít khi sờ đến chúng.

Một là vợ con rồi bận rộn, nhà thì chật cầm đàn lên là y như rằng thằng ôn con 2 tuổi nó chạy ra trèo lên lòng đòi chơi cùng. Hai là chẳng có mục đích gì để chơi nhạc. Bận rộn quá cầm đàn lên gãi gãi rồi lại thấy chẳng có vị gì lại treo lên tường.

Nhưng hôm nay nghe cô bạn nói xong, chiều về nhà lập tức lấy đàn ra chơi lại. Những nốt nhạc và những bài hát cũ dần dần trở lại. Đôi tay cứng quèo mềm ra nhanh chóng. Và từ ý định sẽ chỉ chơi một tẹo thôi cho vui, thì giờ lại muốn chơi hai ba bản thật hay thì mới chịu.

Giờ này vợ con đều ngủ cả. Đàn cũng vì thế không thể chơi được nữa. Vì thế viết vào đây để đỡ thèm.

Written by Tequila

October 10, 2011 at 5:32 pm

ảnh đẹp

with one comment

Đây là một bức ảnh trong blog của bạn Hiệp, trộm về treo ở đây, đỡ phải thỉnh thoảng mò sang blog bạn Hiệp để xem. (Ảnh gốc)

6063563409_1d65fb36c3_o

Xem ảnh này, bạn phải thốt luôn một phát comment ở blog bạn Hiệp, “Ôi cái ảnh này đẹp đéo chịu được nhỉ!!”. Mọi thứ đều đẹp, mái nhà, cái đầu xe với những dòng chữ, những tấm lốp, cỏ dại, cái con bé ngồi bên trên với cái váy và khăn quàng đỏ…

Tấm ảnh này tưởng như được chụp nhiều năm trước bởi một cậu bé, bạn trai của cô bé kia. Hai đứa đi chơi vào một ngày nắng. Chợt thấy cái xe tải cũ đẹp quá, cậu trai bảo cô bé, em trèo lên ngồi cho anh chụp ảnh. Nhìn anh này, đầu gối trái cao hơn một chút, hạ cái mũi chân trái xuống… Rồi chúng sẽ ngồi hôn nhau ở ngay cái chỗ kia, cái chỗ đằng sau đầu xe và trước thùng xe, chỗ có cái cọc sắt treo túm dây diện. Mà hẳn rằng không chỉ là hôn.

Rồi biết đâu đấy người ta sẽ chụp được một tấm ảnh khác, vẫn cái xe này vẫn chỗ này, nhưng cái xe đã cũ hơn chừng mười lăm mười sáu năm, màu đỏ kia đã nhạt hơn và màu trắng đã lốm đốm nhiều mảng gỉ sắt. Một thằng tây cỡ hơn ba chục râu mọc đầy mặt, đuôi mắt dài nheo nheo dưới nắng, đội mũ lưỡi trai xanh, áo sơ mi caro. Hắn ngồi dựa lưng vào cây cọc, một chân co chân duỗi, tay gác lên cái đầu gối co. 

Trên tay hắn cầm chính cái tấm ảnh trên, cô bé váy ngắn khăn quàng đỏ nhiều năm trước. Hắn quay lại thị trấn tuổi thơ và tất nhiên đã gặp lại nàng. Khi tạm biệt nàng, hắn hiểu rằng hai con người không phải là hai cái bình thông nhau để nỗi nhớ ở bên này luôn bằng nỗi nhớ ở bên kia.

Mk ảnh thế này mới gọi là ảnh. Nhìn ảnh hồi lâu mà cảm thấy luôn nỗi buồn tiếc nhớ của cái thằng tây mà bạn vừa bịa ra.
Xin trân trọng cảm ơn bạn Hiệp phò.

Written by Tequila

October 8, 2011 at 7:12 pm